Đôi tay Liễu Vũ gắt gao nắm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, phảng phất như muốn đem toàn bộ cơ thể của Trương Tịch Nhan chộp vào trong tay, cảm giác tùy thời có thể chiếm hữu đối phương làm cô có cảm giác kích động nhưng lại hoảng hốt, muốn làm ra chút việc gì đó nhưng lại sợ hãi, nội tâm cơ hồ như đang diễn ra một trận giao chiến giữa người và trời.
Cô đối với Trương Tịch Nhan sâu thẳm trong lòng có một cảm giác sợ hãi. Bản thân cô chỉ là Hoa Thần Cổ, đối phương lại là Đại Tế Tư. Nếu bản thân mình vô tình lướt qua lôi trì sẽ lọt vào tập kích không chút khách khí mà bị thu thập, nếu bị Trương Tịch Nhan tùy tay có thể chộp tới nắm gọn trong tay thì trở thành một con sâu nhỏ bé không có sức lực phản kháng.
Nhưng đồng thời, cô biết được Trương Tịch Nhan có tình cảm với cô cùng với dung túng cô, đã trả giá nhiều như vậy, cùng với toàn tâm toàn ý đối đãi mà che chở cô, chính mình cảm nhận được một cách rành mạch, đương nhiên sẽ bị đả động, nhưng lại cũng có gánh nặng, sợ rằng không có gì để hồi đáp, còn sợ không thể trả nổi, càng là có loại cảm giác…. Không dám, không dám làm ra những cái ý niệm không tốt trong đầu lên trên người của Trương Tịch Nhan.
Nhưng… có đôi khi những ý niệm đó lại mạo ra bên ngoài, cô không biết chính mình như vậy có phải là do cổ trùng phản phệ hay không, tóm lại chính là muốn áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3646748/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.