Tính tình của Liễu Vũ xác thật không muốn để bản thân có nhiều thời gian bị chìm trong các suy nghĩ tiêu cực, đặc biệt trong tay hiện giờ còn có quặng, trong đầu không thể khống chế được mà nhanh chóng chuyển động, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để khai thác mạch khoáng này.
Cô có thể thao tác thi quái tới để đào quặng, không cần lo về mặt thợ mỏ, nhưng quặng thì phải đào như thế nào? Là từ trên xuống dưới đem toàn bộ ngọn núi đào lên hay đào thành đường dời đi những tảng đá đi nơi khác rồi từ từ khai thác? Nếu làm như vậy, vận chuyển một lượng lớn như vậy đối với hoàn cảnh xung quanh sẽ bị phá hủy nghiêm trọng, không có lời. Không thì xác định quặng đào tới đâu lắp lại tới đó? Cách này thì còn phải nghĩ đến vấn đề sụp lún. Sau đó những thứ được đào ra dù gì cũng cần phải phân loại sửa sang lại làm kiểm kê xong hết mới cất vào kho chứa, những việc như thế này đối với đám tứ chi phát triển đầu óc ngu si như thi quái thì làm sao có thể đảm đương giải quyết, bởi vậy khu vực quản lý cần phải có nhân viên quản lý.
Bản thân Liễu Vũ không có kinh nghiệm quản lý quặng xưởng, cũng không có kỹ thuật khai thác, cảm thấy vẫn là tìm tới Trương Tịch Nhan mượn một vài nhân tài biết nhiều về phương diện này tương đối thích hợp.
Sau khi cô có chủ ý, lập tức đi hướng về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ trống rỗng, ngay cả bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3646561/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.