Liễu Vũ qua thời gian kinh hách ngắn ngủi, sau khi bình tỉnh lại.
Tốt xấu gì chính mình bây giờ cũng đã trộn lẫn trong vòng của các đại lão, mấy cái khế ước mướn tạp dịch này vẫn còn hữu hiệu, nơi quét dọn lại là Vân Hải Ngọc Các của Trương Tịch Nhan, huống hồ nhìn bộ dáng của bọn họ vẫn muốn làm cái công việc tạp dịch này, liền an bài bọn họ trước hết dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, còn chuyện khác thì nói sau.
Cô đem sổ sách của Liễu Thụ mang tới lật từ đầu tới đuôi, tính toán đếm lại số lượng từng mục. Mỗi một cái hạng mục đều ghi chú rõ ràng, nửa điểm hàm hồ cũng không có, cô muốn moi một điểm xấu cũng không có. Chữ viết, chữ ký và dấu vết trên khế ước đều là của chính cô, không phải giả, lại không ẩu tả xằng bậy.
Gần 300 trướng tính cả tiền lời và cả tiền phạt, là một món nợ kếch xù.
Liễu Vũ hiện giờ thiệt là nghèo, trên người cả một viên linh tinh đều đào không ra. Cô đem sổ sách trả lại cho Liễu Thụ, nói: “Cái này chờ tôi có thời gian, sẽ đến phía nhà xưởng ở Liễu gia thôn xem qua rồi tính sau, tiền quét tước dọn vệ sinh hôm nay chi từ trong tông môn, tính ở trên đầu Trương Tịch Nhan.”
Liễu Thụ biết cô tổ tông nhà mình lại bị thiếu tiền. Hắn lấy ra một túi trữ vật dâng bằng hai tay cho Liễu Vũ, nói: “Đây là kính hiếu trong tộc dâng lên cho ngài.”
Vô công bất thụ lộc, thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3645805/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.