Chương trước
Chương sau
Liễu Vũ nhìn thấy bộ dáng của Trương Tịch Nhan bị mỹ mạo xinh đẹp của chính mình mà thần hồn điên đảo xem đến độ choáng váng. Phi thường vừa lòng thành quả của chính mình, chuẩn bị nhân cơ hội này hung hăng trêu chọc Trương đại lão một phen. Dù sao chính mình trong lúc đắp nặn huyết nhục cơ thể cũng dùng khá khá tài nguyên, bản thân mình vẫn có điểm số AC, cần phải nói lời cảm tạ đối với Trương đại lão, để Trương đại lão cảm thấy tiền không tiêu hoa uổng phí.

Liễu Vũ cố ý không mặc quần áo, dùng một đoàn gió nhè nhẹ nâng bản thân lên, chậm rãi bay ra khỏi hồ nước, một đôi mắt nhìn thẳng về phía Trương Tịch Nhan, hận không thể để cho Trương đại lão nhìn đến ngại ngùng e thẹn vô hạn.

Cô lại dùng một kiểu tạo hình như tiên nhân chậm rãi mà hạ xuống trên mặt đất, từ từ đi về phía Trương Tịch Nhan.

Nhưng tay chân không nghe Liễu Vũ điều khiển, thân mình tự dưng lật ngược hướng xuống mặt đất, cũng may Trương đại lão phản ứng thật nhanh, bước một bước lại tới đây duỗi tay vớt cô lên.

Liễu Vũ nhanh nói lời cảm ơn, “Cảm ơn a, người có vẻ hơi tê.”

Cô định đứng lên, nhưng tay và chân không nghe theo sự khống chế của cô, căn bản không theo làm được động tác như ý muốn. Cô phải dựa sát vào Trương đại lão mới có thể đứng lên được.

Lúc này đây Liễu Vũ không còn tâm trí để lo đi câu dẫn…. Trêu Trương đại lão nữa, mà là đang hoài nghi tay chân của bản thân có vấn đề.

Trương Tịch Nhan lấy quần áo ra bao bọc lại Liễu Vũ, nhẹ giọng nói: “Đừng hoảng hốt, em cứ thử vài bước xem sao?”

Liễu Vũ định thần lại, trong lòng tự an ủi, “Mình lợi hại như vậy, không có khả năng ngay cả đi đứng cũng không được. Đại khái là do lâu rồi không tự đi đứng bằng hai chân nên không quen mà thôi.” Cô thử bước vài bước đi ra, kết quả vẫn là một đầu cắm mặt xuống đất, hoàn toàn không thể khống chế được thân thể, cảm giác phối hợp cực kỳ kém.

Trương Tịch Nhan vững vàng đỡ lấy Liễu Vũ, da thịt truyền đến xúc cảm, cùng với trong lòng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc làm suy nghĩ có hơi bâng quơ thất thần. Nàng thu lại tâm trí, đem sự chú ý đặt trên việc Liễu Vũ không thể tự đi đứng.

Liễu Vũ nghĩ thầm: “Trọng tâm cơ thể của mình có vấn đề hả ta?” Cô không từ bỏ ý định vẫn muốn tiếp tục thử bước vài bước, kết quả vẫn như cũ, thật sự không ổn ý nào.

Trương Tịch Nhan đem cảm giác thấm vào trong đầu của Liễu Vũ, nói: “Chị xem thần kinh ở phần đầu của em một chút, em đừng chống cự.” Nói cách khác, khi cảm giác thần thức đụng vào nhau sẽ sinh ra việc đánh nhau, cả hai nàng đều có thể gặp nguy hiểm.

Liễu Vũ cảm giác được có tầm mắt chui vào trong đầu, giống như tia X rà soát đảo qua đảo lại, nhưng cũng nhanh chóng rút ra ngoài. Cô nhìn về phía của Trương Tịch Nhan khẩn trương hỏi: “Thế nào? Thân thể của em có vấn đề gì không?”

Biểu tình của Trương Tịch Nhan kiểu một lời khó nói hết. Nàng tận lực uyển chuyển mà nói “Cân bằng khi bay của em so với đa số là thật sự rất tốt.” Dù sao cô cũng dựa theo cách bay của cổ trùng mà lớn lên.

Liễu đại tiểu thư theo đuổi ngoại hình hoàn mỹ, tự thân mỗi một bộ phận đều dựa theo tâm ý của chính mình mà đắp nặn. Đại não cực kỳ phức tạp cũng cực kỳ tinh tế, Liễu Vũ cũng không dám tùy tiện làm xằng làm bậy, hoàn hoàn và sinh trưởng tự nhiên như thế nào cô đều dựa theo ý hệt. Nhưng bản thể của cô là Hoa Thần Cổ, là dựa theo đi đứng bay nhảy của linh cổ, không dùng chân để đi đường, hơn nữa cũng không có tay, cơ bản cô sẽ không có khí quan về cân bằng của việc đi đứng bằng hai chân.

Nếu như Liễu Vũ giống như đa số linh thể ở Quỷ giống chậm rãi tu luyện sau khi trải qua mấy trăm năm hay mấy ngàn năm thậm chí có thể lên đến vạn năm mới có thể hoàn thành được quá trình này, trong lúc chiến đấu hay vận động sẽ tự sinh ra khí quan cân bằng, cũng đạt tới trình độ tùy ý sử dụng và khống chế được cơ thể của chính mình. Nhưng hiện tại ở cô là đắp nặn thân thể trong một lần, mà trong lúc đó hầu như cơ thể cũng không hề có di chuyển, lúc trước trên cơ bản cũng không nghĩ tới vấn đề này, dẫn tới đại não của cô kết cấu đều dựa trên đặc tính của Hoa Thần Cô mà tiến hành sinh trưởng, nên không có cách thích ứng được liền với nhân thể. Đơn giản mà nói, đây có thể ví như quá trình điều khiển nhưng không cân được máy móc.

Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ nghe về hiện trạng cơ thể hiện tại của cô, lại an ủi nói: “Đừng lo lắng quá, theo quá trình tu luyện, hẳn là có thể bù đủ lại phương diện này.”

Liễu Vũ “Ha hả” một tiếng, cả người đều không khỏe. Chính mình phí công phí sức để khiến bản thân thật đẹp như vậy, kết quả lại là trời sinh tàn tật, hay là trong đầu xảy ra vấn đề. Cô nói: “Trước kia khi em từ cổ thân biến thành hình người tại sao không bị như vậy?”

Trương Tịch Nhan nói: “Em cũng nói là cổ thân của trước kia. Khi đó thân thể của em là trùng thân, nên hóa thành hình người cũng chỉ là hội tụ thành hình mà thôi. Hiện tại tuy rằng tế bào kết cấu cùng con người không giống nhau, nhưng từ cơ bản tới nói, thân thể hiện tại của em là hoàn toàn thuộc về hình thái con người.”

Nhưng như vậy cũng không thể an ủi được Liễu Vũ. Biến thành hình thái của con người có lợi ích gì chứ? Ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự làm được.

Trương Tịch Nhan nói: “Em không thể tùy ý khống chế điều khiển được cơ thể của chính mình chỉ là tạm thời thôi, khi tu vi tăng lên cảm giác thần hồn cùng mạnh mẽ hơn, trừ việc dùng cứng đối cứng mà vật lộn cùng với người khác thì trong sinh hoạt hằng ngày hoạt là chiến đấu điều có thể không cần dùng tới tay và chân. Khi trước ở trạng thái trùng thân em có thể làm được thì hiện tại em vẫn có thể làm được như cũ, ngoài ra còn cường đại hơn nữa là.

Liễu Vũ vẫn như cũ, không bị an ủi đả động tới, bất quá cô thử xem có thể đem hoạt động cùng kỹ năng trước kia thi triển không?

Cô mỉm cười, dùng dòng khí quấn lấy chính mình, nâng thân thể bay lên thẳng tắp ở không trung, xác định không có vấn đề gì. Nhưng bộ dáng bay lên thẳng tắp như thế này thật làm người khó chịu. Cô hỏi Trương Tịch Nhan: “Chị thấy em có giống A Phiêu hay không?” Người thường là dùng hai chân để đi lại chứ ai đời trong nhà mà bay tới bay lui đâu chứ! Lại không phải là vì không tay không chân, chẳng lẽ muốn uống ly trà đều không cần động tới tay cứ vậy dùng dòng khí nâng ly trà đưa tới bên miệng?

Trương Tịch Nhan dở khóc dở cười. Nàng đau lòng cho Liễu Vũ, lại cảm thấy điểm này của Liễu Vũ có điểm buồn cười, còn có điểm….. Ách, tu luyện mà đi theo lối tắt thế nào cũng có ngày bại lộ, Liễu Vũ không bị tẩu hỏa nhập ma, thành công đắp nặn được thân thể đã là không tồi. Nàng đành phải tiếp tục an ủi, “Em nghĩ xem, lúc kia em ở trùng thân lại tu luyện thành nhân thể, sẽ có chút không thể quen được.”

Liễu Vũ ở trong phòng tiếp tục bay, tùy ý mà bay, bay lộn xui lộn ngược. Cô tự giễu nói: “Trương đại lão, chị nhìn bộ dáng hiện tại của em có giống một con đại BOSS siêu cấp trong một cái game hoặc là một bộ phim kinh dị giả tưởng nói về một con sinh vật kỳ quái nào đó nào đó không?” Đã vậy còn thật đẹp mắt, nhìn qua liền biết không phải là một con người thường!

Liễu Vũ cảm thấy tức giận muốn chết đi được!

Trương Tịch Nhan nhìn thấy có chút buồn cười.

Nói thực ra, Liễu Vũ cứ bay tới tới lui lui như vậy xác thực rất giống một cái sinh vật kỳ quái gì đó, nhưng từ bản chất mà nói, bản thân Liễu Vũ vốn dĩ là Hoa Thần Cổ tu luyện mà thành, như thế này mới phù hợp với lẽ thường nha. Quan trọng nhất chính là, thật đẹp a.

Nàng chỉ lấy đạo bào của bản thân mà bao lấy Liễu Vũ.

Hai bên đạo bào cũng chỉ buộc sơ lại bằng một sợi dây lưng, Liễu đại tiểu thư cứ vậy mà bay tới bay lui, cổ áo bị hạ xuống trước ngực, vạt áo bay bay lúc ẩn lúc hiện, quả thực chính là yêu nghiệt câu nhân xuất thế.

Trương Tịch Nhan ngứa tay, thật muốn đem con yêu quái này thu lại trong chén của bản thân.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan tâm tình siêu tốt còn đang ở đó mà cười, bộ dáng như đang xem náo nhiệt, càng thêm tức giận.

Cô bay tới trước mặt Trương Tịch Nhan, nói: “Đại lão, chị không đau lòng số tiền chị bỏ ra đắp trên người của em sao?”

Trương Tịch Nhan cười cười mà liếc Liễu Vũ, nói: “Tiền nợ cứ lấy….” Nàng đang định nề hà đùa giỡn với Liễu Vũ “lấy thịt để trả” Nhưng lời đó có điểm không thể nói nên lời, nên chỉ thật hàm xúc mà nhướng nhướng mày, dù sao miến là ý tứ đúng chỗ là được.

Liễu Vũ lười nhìn đến phản ứng của Trương Tịch Nhan, vẫn là nên giải quyết vấn đề của bản thân trước.

Cô tức giận mà ném cho Trương Tịch Nhan một cái ánh mắt xem thường, bay ra khỏi mật thất, nhưng bay tới bên ngoài lại thấy tới phòng ngủ của Trương Tịch Nhan.

Đồ vật trong phòng ngủ có rất nhiều, vừa lúc lấy đó để luyện tập.

Liễu Vũ dựa theo thói quen ngự khí thuật cùng tiểu cánh hoa trước kia để dọn thử đồ vật, thao tác càng dễ dàng hơn rất nhiều, cơ hồ ý niệm vừa phát sinh liền có đồ vật bay tới, so chân tay còn tiện hơn rất nhiều. Cái này làm cho cô có thể nhẹ lòng hợi một ít, tốt xấu vẫn có thể tự gánh vác sinh hoạt hằng ngày.

Cô lại nghĩ, bản thân tu luyện thành hình người, như thế nào cũng phải đem thói quen của bản thân bẻ lại cho giống thói quen của con người.

Liễu Vũ đáp xuống mặt đất, thử đem tay chân của bản thân hoạt động giống như thao tác dọn đồ vật, nhưng…. dọn đồ vật thì rất ok, nhưng dọn bản thân thì… .

Dòng khí vòng trên mắt cá chân, thử đem chân hoạt động như thao tác dọn đồ vật, một chân bước ra, cảm giác cân bằng không đủ, đứng còn không xong, dẫn đến trực tiếp ngã xuống, lại vừa lúc với tạo hình dạng chân, đã vậy thảm trong phòng ngủ của Trương đại lão lại trơn, vì thế lập tức kéo ra một chữ mã.

Liễu Vũ còn không kịp kinh ngạc vì sao bản thân lại có thể kéo ra được chữ mã thì ở phía dưới…. Ôi mát lạnh.

Bên cạnh, còn có một Trương Tịch Nhan đang nhìn.

Cô nhanh chóng duỗi tay vuốt đạo bào xuống, định là đem những bộ vị quan trọng che lại một chút, nhưng cái tay lại không nghe lời, trong lúc lôi lôi kéo kéo lại làm quần áo mở rộng ra thêm, như vậy thực không có miếng khí tức tiên tử nào cũng không hề đẹp, nếu tạo hình đem đi chụp hình 18+ cấm trẻ em xem đều đủ điều kiện ngay.

Liễu Vũ muốn hỏng mất. Cô kêu lên: “Đại lão, em xin đập đi xây mới được không.” Điên thiệt chứ!

Tầm mắt Trương Tịch Nhan quét quét trên người Liễu Vũ, nhịn cười, nói: “Tốt xấu gì cũng là thân thể được rèn luyện ra từ việc đào rỗng đi Quỷ giới, tạm chấp nhận một chút đi, em muốn đập nát để làm lại chị cũng không thể đạo ra đủ tiền bạc của cải cho em đâu.”

Liễu Vũ chợt nhớ tới chính mình trọng tố cái thân này là tốn bao nhiêu tiền của, rõ ràng là đầu tư chờ thu hồi được vốn còn cách thật xa, đau lòng không chịu nổi, đã vậy còn không có biện pháp, chỉ có thể tiếp thu kết quả này thôi.

Cô dòng dòng khí quấn lấy đạo bào, đem chính mình che lại đến kín mít, lại từ từ bay lên, giữ vững bộ dáng thật đẹp, đồng thời dùng tiểu cánh hoa biến thành quần áo mặc ở trên người, nhưng tất cả lại tràn đầy một một giác không khỏe.

Cô cúi đầu nhìn lại, phát hiện mắt của bản thân có thể nhìn xuyên thấu qua bộ quần áo mà mình dùng tiểu cánh hoa hóa thành, nhìn đến những bộ vị không được đạo bào che khuất, nếu tầm mắt từ phía dưới vạt áo nhìn lên lại có thể nhìn thấy không sót chỗ nào.

Liễu Vũ khép chặt lại hai chân, ánh mắt ý bảo Trương Tịch Nhan không được nhìn. Cô tự an ủi bản thân: “Đã không thể làm cho lông mọc dài ra, coi như có tia laser triệt lông miễn phí đi.” Cô thật xấu hổ, hận không thể chui vào trong khe đất. Liên tục bị xấu mặt, cho dù là có thật đẹp đi nữa cũng hold không nổi.

Trương Tịch Nhan thật sự không thể xem được nữa. Biểu tình của Liễu Vũ quá mức phong phú, còn diễn thật lố, thỉnh thoảng lại lộ ra một chút cảnh xuân, nếu thật sự không phải do nàng ngại tự mình động thủ, nàng thật sự muốn vén cái đạo bào của Liễu Vũ để xem cô muốn làm cái gì.

Bất quá, Liễu đại thư bên cạnh đã thẹn quá hóa giận, Trương Tịch Nhan thật không muốn thách thức giới hạn xù lông của Liễu Vũ, nàng nói: “Trên người của em còn dính một ít sợi kén, muốn muốn tắm rửa qua một cái không?” Nàng chỉ hướng cái bể tắm bên cạnh, nói: “Nước bên trong rất sạch.”

Liễu Vũ vẫn nghi ngờ mà quét mắt về phía của Trương Tịch Nhan. Cô cơ hồ cảm nhận được Trương đại lão tựa hồ cũng ham muốn sắc đẹp của bản thân, việc này là cho cô có hơi cảnh giác cũng có chút thích thú trong lòng. Cô bày ra vẻ mặt thực cao lãnh, yên lặng mà bay về phía bồn tắm, sau khi bay vào định duỗi tay cởi bỏ đạo bào nhưng đôi tay không nghe lời, đành phải vận khí đem đạo bào cởi ra, ném tới cạnh viền bồn tắm. Dùng dòng khí cởi đồ cũng khác với dùng tay cởi đồ khi mình tắm, kiểu dáng hệt như trên phim truyền hình, đạo bào từ trên thân người trượt xuống bay ra, thật giống như muốn câu dẫn ai đó.

Liễu Vũ ý thức được mà quay lại nhìn về hướng của Trương Tịch Nhan, sợ đem sắc lang dẫn tới đây, kết quả lại phát hiện Trương Tịch Nhan đang dọn dẹp vệ sinh mật thất.

Cô ngâm mình trong bồn tắm cư nhiên là không thèm để ý tới kén xác của mình, nó không có lực hấp dẫn.

Nhưng nhìn đến Trương Tịch Nhan lại thu nhặt một cách cẩn thận, ngay cả một miếng vụn nhỏ cũng không buông tha, còn lấy hộp pháp bảo dùng để trữ vật để chứa.

Liễu Vũ tâm nói: “Mình không đẹp miếng nào hả ta?” Hay là Trương đại đại lão nói thích đều là gạt người?

Trăm cay nghìn đắng mới biến thành bộ dáng đẹp mắt như này, nhưng tâm tình thì bị rớt xuống dưới đáy cốc. Những cái ý tưởng lúc trước định dùng sắc đẹp liêu Trương Tịch Nhan đều biến mất sạch sẽ.

B.A:  Mấy nay không vào được app mọi người ạ. Điện thoại thì vào bình thường còn tab thì vào không được. Chán hết biết.

  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.