Ô Huyền không hiếm thấy Lê Vị uống rượu, càng không nghĩ đến lý do dẫn đến quá khứ của hai người nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng. Quả thực nàng ta có để ý! Nàng ta vẫn có để ý việc Lê Vị giết chết cả hai người bọn họ. Nếu lúc trước có thể xuống tay tàn nhẫn, cần gì phải quay đầu lại mệt nhọc như thế này đây? 
Tuy rằng trong lòng nàng ta có oán hận, nhưng khi nhìn đến thân thể Lê Vị mềm mại be bé một đoàn mà ghé người bên cạnh bình rượu, lại không thể khống chế được liền mềm lòng, muốn ôm lấy Lê Vị vào trong ngực mà che chở, muốn cho Lê Vị cảm giác an toàn sinh ra từ trong chiến loạn. 
Lê Vị không chịu nổi cơn say, mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi." 
Ô Huyền ngẩn ngơ, lại có chút khó hiểu nhìn về phía Lê Vị, thật sự kinh ngạc khi nghe cô nói lời xin lỗi, nghĩ thầm: "Lại muốn làm cái gì nữa đây?" 
Lê Vị nhẹ giọng nói: "Chị biết em yêu chị, nhưng chị trước kia không nghĩ tới việc em ở bên chị có thực là vui vẻ hay không, chỉ nghĩ..." Cô mở mắt ra, nhìn về phía Ô Huyền, ánh vào trong mắt chính là thân ảnh mang theo hoa quang lóa mắt quanh thân, ánh sáng kia so với Thái Dương còn muốn tươi đẹp lóa mắt hơn, cô xem đến thất thần. Cô thấy giữa trán Ô Huyền có một con Kim Ô toàn thân màu vàng lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đó, đó là thần hồn của Ô Huyền bên trong Thiên Nhãn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3562613/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.