20.
Nửa tháng ở châu Âu coi như là tốt đẹp.
Ngày nào tôi cũng đọc tin tức trong nước, nhưng vẫn không nhìn thấy cái tên Trần Chiêu.
Chỉ có làm như vậy, tôi mới có thể yên giấc.
Vào ngày cuối cùng của chuyến đi, tôi ngồi ở quảng trường xem tin tức trên điện thoại, cảnh sát đã triệt phá được một băng nhóm t.ội p.hạm xuyên quốc gia, kẻ c.ầm đ.ầu đã bị bắt giữ, bên phía cảnh sát không có th.ương v.ong.
Hai chữ "Không có th.ương v.ong" khiến cho những thấp thỏm bất an trong nửa tháng nay của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tâm trạng tôi trở nên tốt hơn, tôi lấy điện thoại ra chụp rất nhiều tòa nhà, chuẩn bị gửi cho Trần Chiêu xem.
Xế chiều, rốt cuộc Trần Chiêu cũng gọi điện thoại tới.
Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi, tôi xúc động đến rơi nước mắt, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
"Chúc mừng anh, cảnh sát Trần."
"Cũng chúc mừng em, bà Trần."
“Đang ở đâu đấy?”
"Ở Pháp."
"Vợ đợi anh, anh tới đón vợ ngay."
"Được ạ."
Chỉ vài câu nói đơn giản đã làm cho bước chân của tôi nhẹ đi rất nhiều trong buổi chiều hôm đó.
Tôi đến cửa hàng trang sức để mua quà cho mẹ, sau đó đến cửa hàng thời trang mua quần áo cho Trần Chiêu.
Tôi còn mua váy cho chính mình, anh thích nhất là nhìn tôi mặc váy.
Tôi thậm chí còn chạy đi mua nước hoa, để ngày mai anh đến sẽ c.hết mê c.hết mệt vì tôi.
Tôi đã sống 30 năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chap-yeu-anh/2694195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.