Tối hôm đó, Trần Lục Diên luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho cô, còn thay quần áo ướt của cô ra, anh để cô dựa vào người mình, giúp cô sấy khô tóc.
Đến nửa đêm, Noãn Thanh thật sự phát sốt, nóng đến 39,1°C, anh phải giúp cô lau mồ hôi, đặt khăn ấm lên trán của cô, cho cô uống thuốc hạ sốt.
Anh không ngờ rằng bản thân lại thành thục đến như vậy, có thể thực hiện theo một trình tự nhất định mà không cuống quýt lên.
Tính ra thì, từ khi anh đưa cô gái nhỏ này về nhà, không những cô không giúp anh thoả mãn nhu cầu mà còn khiến anh phải lao đao vì cô, sơ hở là cô lại bị bệnh, sơ hở là cô lại bị thương. Chỉ cần lơ là một chút, bây giờ đã thành ra bộ dạng như này.
Anh cũng không biết, rốt cuộc là anh đem cô về để vui đùa hay là để hầu hạ nữa.
Nhưng mà anh lại không thể phủ nhận, từ khi căn nhà này có sự xuất hiện của cô, nó đã trở nên ấm áp và ngăn nắp hơn nhiều. Lúc nào anh đi làm về cũng sẽ có người chờ anh ăn cơm, trong nhà tràn ngập mùi thức ăn, còn có người giúp anh chuẩn bị nước tắm, có người cùng anh xem tivi, sẽ có người quan tâm anh làm việc khuya có đói bụng hay không, khi uống rượu say còn có người chăm sóc cho anh, giúp anh dọn dẹp bãi nôn mửa.
Anh không cho rằng đây là những việc cô nên làm, cũng không cho rằng cô là một người hầu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-rung-dong-mot-doi-nang-niu/2729744/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.