Edit & beta: Hoa Tuyết
"Lâm Bình quận chúa?" Hoa Tịch Uyển đang thưởng thức mấy viên trân châu thượng hạng, nghe Hồng Anh nói xong, từ từ ném mấy hạt trân châu kia vào rương, "Bốn năm trước không phải nàng ta đã theo chồng đi Giang Thành rồi sao?" Nghe nói vị quận mã đó cũng không phải là người thế gia mà chỉ là một thư sinh gia cảnh khá giả vào kinh thi. Sau kì thi đình, vị thư sinh này đỗ hạng hai trên khoa bảng, trong mắt người thường đã được xem là làm rạng rỡ tổ tông, nhưng ở phần đông thế gia trong kinh thành, người như vậy mỗi ba năm lại có, thật sự không có gì đặc biệt, có thể làm bọn họ để mắt tới ít nhất cũng phải đỗ nhất giáp.
(Ðời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giá để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng. Nhất giáp có ba cấp bậc. (1) Trạng nguyên, (2) Bảng nhãn, Thám hoa gọi là đỉnh giáp.)
Thành tích của người này ở Giang Thành cũng không được xem là đặc biệt, nhưng là hắn ta dựa vào vẻ ngoài tốt và mấy bài văn thơ lại được Lâm Bình quận chúa của Hiển vương nhìn trúng, chết sống muốn gả cho hắn, đúng là vận khí tốt không ai sánh bằng mà.
Rối rắm bên trong người ngoài không thể nào hiểu hết, nhưng Hoa Tịch Uyển nhớ rất rõ việc này năm đó cũng gây ồn ào một thời gian ngắn trong kinh thành, thẳng đến mấy tháng sau khi Lâm Bình quận chúa đến Giang Thành mới dần dần không ai nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-bao-trang/2111111/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.