Dụ Tễ cẩn thận nhìn qua, lưng áo bệnh nhân của Ôn Thường Thế đã ướt sũng, hẳn là đã rất cố gắng trị liệu. Không biết có phải vì quá mệt nên tâm trạng mới không tốt hay không? Dụ Tễ nhẹ nhàng bước vào, tới bên cạnh Chu Ức nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy tập thế nào rồi.” 
“Bị ngã, cũng không cho người khác chạm vào.” Chu Ức nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế, nói với Dụ Tễ. 
Thanh âm lúc hai người nói chuyện thực nhẹ, nhưng vẫn bị Ôn Thường Thế nghe được. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Dụ Tễ đang mang khẩu trang, hơi sửng sốt một chút. Tiếp theo lại đột nhiên không muốn tiếp tục luyện tập nữa, bảo người chăm sóc lấy xe lăn lại đây, đẩy hắn trở về. 
Dụ Tễ không tới gần Ôn Thường Thế, đợi bọn đi ra ngoài mới cùng Chu Ức chậm rãi đi xuống. Dụ Tễ đi chưa được mấy bước liền dừng lại ho khan, Chu Ức đứng lại chờ Dụ Tễ, hỏi cậu: “Bệnh còn chưa hết?” 
Dụ Tễ “Ừm” một tiếng, nói: “Cho nên không dám tới đó.” 
Bọn họ xuống lầu, bước vào phòng bệnh. Ôn Thường Thế đang ở trong phòng tắm tắm rửa, Dụ Tễ nhìn người đang đứng bên ngoài, hỏi Chu Ức: “Anh ấy tắm rửa không để người ta giúp đỡ ư?” 
“Lúc không thể động thì miễn cưỡng để người ta chạm vào,” Chu Ức nói: “Nhưng bây giờ thì không được, một mực đòi tự mình tắm, chỉ để một người ở bên trong phụ giúp một chút.” 
Dụ Tễ gật gật đầu, vừa muốn nói vài câu, lại nghe thấy Ôn Thường Thế ở trong phòng tắm lớn tiếng quát người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952788/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.