Ôn Thường Thế nhớ rõ chuyện Dụ Tễ nhặt hắn về, còn nói hắn là bảo tiêu của cậu. Cũng nhớ rõ bản thân vì Dụ Tễ mà cởi đai an toàn ra, vượt lên điều khiển tay lái.
Nhưng lại không rõ vì sao.
Thấy Dụ Tễ gật gật đầu, Chu Ức lại nói: “Bác sĩ nói sẽ từ từ khôi phục.”
Dụ Tễ lại gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đi tới giao lộ, Dụ Tễ mới nói: “Không sao hết.”
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không rõ cảm xúc, cũng không có biến sắc giống như Chu Ức tưởng tượng. Như thể chỉ cần nhìn thấy Ôn Thường Thế còn sống là được, những chuyện khác đều không sao.
Chu Ức tiễn Dụ Tễ xong lại trở về phòng bệnh, thấy Ôn Thường Thế đã tỉnh, đang xem văn kiện Chu Ức đặt ở đầu giường. Chu Ức đi qua, tóm tắt nội dung văn kiện cho hắn, hai người thảo luận vài câu rồi Ôn Thường Thế ký tên. Chu Ức khép lại văn kiện, nhìn Ôn Thường Thế muốn nói lại thôi.
Ôn Thường Thế nhìn thấy, mặt vô biểu tình hỏi Chu Ức: “Chuyện gì?”
“Anh như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy khác biệt quá lớn,” Chu Ức nhịn không được nói: “Ít nhất cũng hòa hoãn một chút.”
“Không biết nói cái gì,” Ôn Thường Thế nói: “Không có gì để nói với trẻ con cả.”
Khung cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, Chu Ức và Ôn Thường Thế cùng nhìn qua thấy Dụ Tễ đang đứng ở cửa.
“Tôi để quên di động.” Biểu cảm của Dụ Tễ có hơi xấu hổ, nhưng cũng không phải dáng vẻ thực để ý. Tựa như những lời vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952787/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.