"Tôi trúng đạn vì cậu?" Ôn Thường Thế mặt không thay đổi hỏi Dụ Tễ, "Vì sao? Quan hệ chúng ta rất tốt?"
Ký ức Ôn Thường thế một mảnh hỗn độn, hắn không có chút manh mối nào về nghề nghiệp hay quá khứ của bản thân, chỉ có ba chữ "Ôn Thường Thế" là vẫn vững vàng khắc sâu trong đầu.
Trước mắt hắn thỉnh thoảng sẽ nảy ra một vài hình ảnh không thấy rõ mặt người, chắc là cảnh tượng trước khi hắn mất đi ý thức.
Có người mặc âu phục đen đi về phía hắn, tiếng súng và âm thanh của đạn phá không, nước biển tràn vào miệng mũi của hắn, đầu đập thật mạnh vào chỗ gì đó rất cứng, ví dụ như thế.
Nhưng khi hắn muốn nhớ kỹ lại thì trí óc lại trở nên trống rỗng, hai mắt không có cách nào điều chỉnh tiêu điểm, như thể tất cả những chuyện hắn đã trải qua, đều đã biến mất hết không còn tăm hơi.
Dụ Tễ không gật đầu, cũng không lắc đầu, hỏi Ôn Thương Thế: "Anh còn có ấn tượng gì về tôi không?"
"Không có." Ôn Thường Thế nhìn mặt Dụ Tễ, nói lạnh nhạt.
Dụ Tễ "ừm" một tiếng, nói với Ôn Thường Thế: "Anh là vệ sĩ của tôi, vì tôi mà đắc tội với một người."
"Mấy ngày nay, vệ sĩ thân cận nhất của bố tôi xảy ra chuyện, mà ông lại muốn đến vùng biển quốc tế làm một vụ làm ăn có hơi nguy hiểm, phải tìm một người đáng tin, thế là dẫn anh theo luôn. Ai mà có dè trên thuyền gặp phải người kia, bố tôi... giao anh cho đối phương."
Ôn Thường Thế ngẩn người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952771/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.