Rạng sáng một chút, Trương Uẩn Chi đang chuẩn bị đánh một giấc thì nhận được cú điện thoại từ số dự phòng đã mã hóa của Dụ Tễ.
Dụ Tễ rất ít khi dùng số dự phòng để gọi anh, thế nên Trương Uẩn Chi liền lập tức bừng tỉnh, tiếp điện thoại, hỏi Dụ Tễ: "Sao thế?"
"Cái đó, Uẩn Chi à," thanh âm Dụ Tễ lúc to lúc nhỏ, như là mở điện thoại chế độ hands-free để làm chuyện khác, "nếu có người phát sốt do trúng đạn, thì phải làm sao?"
"..." Trương Uẩn Chi tiêu hóa hàm ý trong lời nói của Dụ Tễ một chút, nói không chắc chắn, "Đem anh ta tới bệnh viện khám thử?"
"Không được, không tiện lắm," Dụ Tễ bác bỏ một hơi, lại hỏi Trương Uẩn Chi, "ngày mai anh có thể mang đồ tới nhà em một chuyến không? Không cần sớm quá đâu."
Trương Uẩn Chi hoàn toàn chưa nắm được tình hình, đang nghĩ phải làm sao để hỏi rõ hơn chút, thì Dụ Tễ đã rất không kiên nhẫn mà hối thúc anh: "Được không hả? Không được thì em tùy tiện cho anh ta uống chút thuốc hạ sốt vậy."
Nói xong, bên phía Dụ Tễ truyền đến âm thanh tìm kiếm, như là muốn tùy ý lấy thuốc cho người bị thương uống ngay lập tức.
"Phục em rồi, em chờ chút, đừng làm bậy," Trương Uẩn Chi vội vã ngăn cản cậu, "là vết thương gì, thương ở chỗ nào em cũng phải nói cho anh biết đã chứ."
Dụ Tễ ở đầu dây bên kia yên lặng chốc lát, thanh âm bỗng nhiên rõ ràng ổn định như đã làm xong chuyện gì, cậu cầm điện thoại để bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952770/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.