Khi mặt trời ló dạng cũng là lúc Mễ Nhu phải dậy làm việc, theo thói quen, cô choàng mở mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải mau thức giấc mà quên bén đi chuyện tối qua, đến khi người đàn ông nằm bên cạnh đột nhiên xoay người lại thì cô mới chợt nhận ra bản thân đang ở nơi nào.
Mễ Nhu lén lút nâng mắt nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh khi ngủ say, trong lòng lại bắt đầu rộn ràng, xao xuyến. Nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là lần đầu tiên cô có cơ hội nhìn thẳng vào anh lâu đến như vậy, bởi vì trước đây cô đều không dám nhìn anh quá ba giây, sợ anh sẽ phát hiện ra những mơ mộng trong đôi mắt cô, còn bây giờ, cô sợ sẽ khiến cho anh tức giận, sợ anh hiểu lầm rằng cô có ý đồ xấu xa gì đó.
Người ta thường nói, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng tâm lí con người là vậy, không có cách nào tránh khỏi những phiền muộn vô bổ, sợ rằng sẽ khiến người khác hiểu lầm, khiến người khác không vui. Mà cô chính là người như vậy, cô thường suy nghĩ nhiều và suy đoán xem họ rốt cuộc đang nghĩ gì về mình, sau đó lại tự làm mình không vui.
Mễ Nhu vươn tay ra, cô muốn chạm vào gương mặt anh nhưng lại không dám, bàn tay khựng lại ở không trung sau đó thì thu tay lại.
Thật ra đôi lúc cô cảm thấy anh căn bản không đáng sợ lắm, chỉ là hơi nóng nảy, lời nói hơi khó nghe một chút, nếu quen rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai/3499831/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.