Có vài người luôn muốn tránhxa, thế mà hết lần này đến lần khác lại gặp phải, có một số việc muốn quên đi,nhưng người trong quá khứ lại luôn xuất hiện nhắc nhở mình những đau đớn trongquá khứ. Đây là ý nghĩ đầu tiên của LâmLệ khi nhìn thấy Trình Tường bước xuống từ chiếc xe phía trước đứng cạnh TiêuTiêu. Chu Hàn tiến lên, đôi mắt nhìntình huống hai chiếc xe va chạm, may mắn anh kịp thời phanh xe, tình huống cũngkhông tính nghiêm trọng. Tiêu Tiêu tức giận tiến lên,liếc nhìn xe, lửa giận trên mặt càng rõ rệt, ngẩng đầu hô lên với Chu Hàn: “Này,anh có biết lái xe hay không vậy, không thấy được xe đi ra ngoài sao, cứ trựctiếp đụng vào như vậy, mắt của anh bị mù sao?” Chu Hàn cau mày, giơ tay lênliếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nguyên buổi sáng hôm nay đã chậm, vừa rồi cònđưa thằng bé đến lớp, hiện tại anh thật không có dư thời gian để thảo luận vớicô ta vấn đề đúng hay sai. Ngẩng đầu có chút nghiêm nghị,trực tiếp nói với người phụ nữ trước mắt: “Tình huống không tính là nghiêmtrọng, chuyện bồi thường tôi cũng không so đo, nhưng mà hiện tại tôi rất bận,cho nên phiền toái cô lùi xe ra, đừng cản đường.” Nói xong, Chu Hàn liền muốnxoay người đi vào trong xe. Thấy anh muốn đi, Tiêu Tiêu mộttay tóm tay anh lại, nhìn chằm chằm anh lớn tiếng nói: “Này, anh có ý gì a? Cáigì gọi là chuyện bồi thường anh không so đo, anh đụng phải xe của tôi còn nói đólà lỗi của tôi sao?” Chu Hàn cau mày, liếc nhìn côta đang nắm cánh tay của mình, lần nữa ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng hỏi:“Chẳng lẽ cô cho rằng tai nạn này là lỗi của tôi sao?” Thấy anh không đi, Tiêu Tiêulúc này mới buông anh ra, vẻ mặt đương nhiên nói: “Đương nhiên là lỗi của anh,tôi đang lái xe bình thường anh không có mắt đụng vào, không phải là anh sai thìlà ai sai!” Nhìn thấy phía sau Trình Tường bước xuống xe, lại càng như tìm đượcchỗ dựa vậy, xoay người sang chỗ khác kéo tay Trình Tường, làm nũng nói: “anhTường, người này đụng phải xe còn không định bồi thường rõ ràng, xe em vừa mớiđi bảo dưỡng, đây cũng là xe mới của em, hôm qua mới vừa lấy giấy phép, khôngthể cứ quên đi như vậy.” Chu Hàn nâng mắt nhìn về phíaTrình Tường, liếc một cái liền nhận ra người đàn ông này là người lôi kéo tranhcãi gì đó với Lâm Lệ ở cửa công ty hai ngày trước, nghĩ thầm, ngoảnh đầu lạiliếc nhìn Lâm Lệ trong xe, cho dù cách trước kính chắn gió của xe, anh vẫn nhìnra Lâm Lệ vào thời khắc này có vẻ mặt có bao nhiêu cứng nhắc. Nếu như anh đoán không lầm,người đàn ông này là người trước kia bỏ rơi cô trong hôn lễ, nếu quả thật là nhưvậy, người phụ nữ trước mắt này cũng rất có khả năng chính là người đàn bà pháhủy hôn lễ kia của cô. Suy đoán trong lòng khiến choChu Hàn lần nữa quay đầu nhìn cặp nam nữ trước mắt, nhìn hai người ánh mắt trởnên càng thêm nghiêm nghị, khóe miệng càng khinh thường, chỉ vào con đường TiêuTiêu vừa mới chạy tới, nói: “Con đường này không phải là đường một chiều sao, xecủa cô lái từ bên này sang vốn đã là không đúng luật, hơn nữa cô quẹo cua nhưngkhông nhìn đèn, đây cũng là vấn đề của tôi sao?” “Tôi…” Tiêu Tiêu cứng họng,phẫn hận nhìn anh một câu phản bác cũng không thể nói ra, nhưng mà bị anh nóinhư vậy, mình cũng không cam lòng, cho nên quay đầu lôi kéo tay của Trình Tường,làm nũng nói: “anh Tường, em mặc kể, đây là xe em mới lấy giấy phép, lúc này mớiđi được mấy ngày, hiện tại biến thành như vậy, anh ít nhất phải bồi cho em tiềnsơn sửa.” Trình Tường biết chuyện này làbọn họ đuối lý, nhưng mà Tiêu Tiêu từ nhỏ đã bị nuông chiều rồi, ở trong từ điểncủa cô cũng chưa từng có cái từ nhận sai xin lỗi gì cả, nhìn cô một cái, lạiquay đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, lúc này đang định mở miệng, nhưngliếc thấy Lâm Lệ ngồi ở trong xe, sau đó bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn chằmchằm người trong xe, có chút ngoài ý muốn lúc này lẩm bẩm: “LâmLệ…” Tiêu Tiêu bên cạnh nghe vậy,nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Lệtrong xe, bất ngờ là gặp phải người phụ nữ này ở đây, khóe mắt liếc về phíaTrình Tường, chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm Lâm Lệ, vẻ mặt áy náy, ánh mắtnhìn cô ta lại càng có loại cảm xúc trìu mến khó tả. Mà cái loại ánh mắt trìumến này cô từng quen thuộc như vậy, chỉ là trong thời gian ngắn gần đây cô khôngcòn trông thấy từ trong mắt của anh nữa, cho dù lúc cô khổ sở bị thương, anhTường cũng sẽ ôm cô vào trong ngực như là bù đắp, an ủi cô trêu chọc cô vuivẻ. Là từ từ lúc nào quan hệ giữacô và anh Tường lại biến thành như vậy, hình như là từ sau hôn lễ của anh, côcho là hôn lễ không có, đứa nhỏ đã mất, người phụ nữ kia rời đi, anh sẽ theomình về Mỹ, nhưng mà cũng không hề, chẳng những anh không cùng cô về Mỹ, trongkhoảng thời gian này hình như còn có ý tránh cô, cô hẹn anh mười lần, cơ hồ hơnphân nửa thời gian đều nói mình rất bận rộn, rồi biến mất cũng không cùng cô điăn cơm, trước kia không phải như thế, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô gọi một cúđiện thoại, cho dù là có chuyện quan trọng hơn nữa, anh cũng sẽ gạt sang mộtbên, sau đó chay như bay đến bên cạnh cô, nhưng mà hiện tại cô gọi điện thoạicho anh mười lần thì có đến mười một lý do tới cự tuyệt cô. Chẳng lẽ ngay cả anh cũng đãthay đổi ư, không còn thương yêu cô nữa, không hề đặt cô ở vị trí đặc thù nhấttrọng yếu nhất trong lòng nữa? Tại sao người luôn thay đổi, La Trung Viễn thayđổi, cái người hồi trước luôn miệng nói muốn yêu cô cả đời nhưng giấu cô qua lạivới người phụ nữ khác, thậm chí có nhà cửa ở bên ngoài, hiện tại Trình Tườngcũng vậy, không còn là Trình Tường lúc ban đầu nữa, khiến cho cô không thích ứngđược. Tại sao tất cả mọi người đều thay đổi, không còn giống như trước, giốngnhư lúc trước bọn họ còn chưa lớn lên, như vậy thật vui vẻ không tốtsao? Nghĩ tới, lửa giận trong lòngTiêu Tiêu càng sâu thêm chút ít, buông cánh tay Trình Tường ra, chạy thẳng vềphía Lâm Lệ, vừa lấy tay gõ ầm ầm cửa xe, vừa kêu to: “Mở cửa, cô mở cửa ra chotôi!” Trình Tường lấy lại tinh thần,bước lên phía trước, muốn kéo Tiêu Tiêu ngăn cô lại, “Tiêu Tiêu, em làm gìvậy?” Tiêu Tiêu cũng chẳng thèm quảnanh ta, tay như cũ gõ cửa xe: “Cô mở cửa ra cho tôi, mở ra!” Nện lên cửa xe mấycái, chưa mở, sau đó lại còn chưa hả giận lấy chân đá mạnh lên thân xe, trongmiệng không ngừng lảm nhảm: “Mở ra, mở ra cho tôi! …” Cửa sổ xe bằng kính chậm rãi hạxuống, Lâm Lệ quay đầu nhìn người ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng không mang mộttia tình cảm, chỉ lạnh lùng mở miệng, nói: “Có chuyện gì sao?” Tiêu Tiêu phẫn hận nhìn cô,ngón tay chỉa về phía cô, tàn bạo hỏi: “Có phải là cô hay không, có phải cô cố ýđụng vào xe của tôi hay không?” “Tiêu Tiêu, em đang ở đây nóivớ nói vẩn gì hả!” Trình Tường vừa kéo cô ta, giọng điệu nặng nề: “Lâm Lệ sẽkhông làm chuyện như vậy.” Tiêu Tiêu quay đầu nhìn TrìnhTường, nói: “anh Tường, chính là cô ta, cô ta hận em, cũng hận anh, cho nên muốnlái xe tới đụng chúng ta.” Nói xong, quay đầu tàn bạo nhìn chằm chằm LâmLệ. “Cô ấy hận em, cũng hậnanh!” Nghe vậy, Trình Tường như là bịđả kích, cả người như là giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Lệ, trên mặt vẻ mặt cótia đau đớn. Lâm Lệ trong lòng cười lạnh,thật cảm thấy nực cười cực hạn, buồn cười Tiêu Tiêu thế nhưng có thể mở mắt nóilời bịa đặt, nói cô xúi bẩy Chu Hàn cố ý đụng vào, chẳng lẽ cô ta chỉ có thể nóira những lời này thôi sao? Tính là chiếc xe này là cô ta mới mua, mà bọn họ ngồiở bên trong, cho nên tức giận cho là cô muốn làm khó bọn họ, trực tiếp xúi ChuHàn bên cạnh lái xe đụng vào. Bọn họ là không phải là quá coitrọng cô chứ, thế nhưng có thể xem cô thần thông quảng đại như vậy. Buồn cườihơn chính là vẻ mặt của Trình Tường, anh ta lại tin tưởng lời của cô ta phảikhông? Ha ha, thật sự là quá nực cười,ông hề có logic như thế mà anh ta lại tinđược, đây chính là người đàn ông mình mê luyến hơn mười năm sao? Ánh mắt hồi đócủa cô thế nhưng kém đến nỗi như vậy. Nhìn bọn họ, Lâm Lệ kéo kéokhóe môi nói: “Các người nhất định cho là như vậy vậy thì tôi cũng chẳng có lờigì để nói thêm nữa.” Nói xong trực tiếp quay đầu, đẩy cánh cửa kính xe lên, sauđó cũng không thèm liếc thêm họ một chút nào nữa. Tiêu Tiêu lôi kéo Trình Tường,chỉ vào Lâm Lệ trong xe nói: “Anh nhìn thấy không anh Tường, cô ta thừa nhận,chính miệng cô ta đã thừa nhận, chính là cô ta, là cô ta cố ý, người phụ nữ nàythật xấu, tâm cơ quá nặng, cô ta muốn báo thù chúng ta, cô ta muốn hại em, ngườinhư vậy anh còn nhớ cô ta làm gì?” Ánh mắt của Trình Tường nhìnchằm chằm Lâm Lệ, tựa hồ Tiêu Tiêu bên cạnh nói một chữ đều không nghelọt. Chu Hàn mắt lạnh thấy ‘trò khôihài’ này, nhớ tới bộ dạng Lâm Lệ ngày hôm trước khóc ở trong bệnh viện, nhớ tớibộ dạng Lâm Lệ ngày hôm qua gục nôn mửa ở trước bồn cầu, nhớ tới vẻ mặt cô đơncủa cô ở đại viện cơ quan tối hôm qua, trong lòng thấy không đáng thay cô, ngườiđàn ông trước mắt này, không gánh vác được tình cảm mười năm của cô, không đángvì anh ta mà biến mình gầy ốm đi như thế, một chút cũng không đánggiá. Thấy Trình Tường không phảnứng, trong lòng Tiêu Tiêu rất tức giận, trong khoảng thời gian này buồn bực cùngkhông như ý làm cho cô ta rất là buồn bực, hôm nay vừa lúc thừa cơ hội này bộcphát ra ngoài, đi ra phía trước vỗ cửa xe, trong miệng mãnh liệt mắng: “Lâm Lệ,cô đi ra ngoài cho tôi, làm cái gì trốn ở bên trong, có thể làm như vậy cònkhông dám đi ra ngoài a, cô cho rằng chiếm được một chút áy náy trong lòng anhTường đối với cô có thể không kiêng sợ như vậy sao, tôi nói cho cô biết, tôi…..“ “Tiêu Tiêu!” Phía sau TrìnhTường hô lên, giọng nói lạnh lùng có chút nặng nề, nhìn cô ta nói: “Đủrồi!” Tiêu Tiêu cả người chấn động,chợt dừng lại, quay đầu lại, nhìn Trình Tường, quắt miệng, trong mắt hồng hồng,vẻ mặt ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào nói: “anh Tường, anh hung dữ với em…” Anhchưa từng nói quá nặng với cô, chưa từng hung dữ với cô… Lần đầu tiên, nhìn nước mắt củaTiêu Tiêu, Trình Tường cảm thấy mệt mỏi, có chút nói không ra lời chán ghét cùngchết lặng, cô tựa hồ vẫn là cô bé năm đó, giống như chưa từng có lớn lên, nhưngcô bé trước kia trong mắt anh bây giờ đã không còn đáng yêu nữa, thậm chí cóloại cảm giác khiến lòng người mệt mỏi. Không nhìn lại cô ta nữa, TrìnhTường trực tiếp xoay người đi về phía trước xe, lúc đi qua bên cạnh Chu Hàn nói:“thật xin lỗi, lần này là chúng ta sai, phí sửa chữa xe đến lúc đó gửi hóa đơncho tôi.” Lấy danh thiếp từ trong túi mình ra đưa tới cho anh. Chu Hàn đưa tay nhận lấy, khóemiệng nửa cười như là mang theo ý trào phúng, lãnh đạm nói một câu: “Yên tâm,hóa đơn tôi nhất định sẽ gửi đi qua.” Trình Tường không nói cái gìnữa, lướt qua anh trực tiếp lên xe. Thấy anh muốn đi, Tiêu Tiêu vội vàng lau khôlệ trên mặt, chạy lên trước đuổi theo: “anh Tường, chờ em mộtchút.” Đợi xe của bọn họ rời đi, lúcnày Chu Hàn mới xoay người trở lại trên xe, thấy Lâm Lệ nghiêng người nhìn rangoài cửa sổ, trên mặt nhìn không ra một chút tâm tình, chỉ là bàn tay đặt ởtrên đùi đang nắm chặt lại, cũng đã tiết lộ cảm xúc giờ phút này củacô. Chu Hàn không nói thêm cái gì,khởi động xe lên đường tiếp tục chạy tới công ty.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]