Nhìn người đàn ông đứng mắt,Lâm Lệ chỉ cảm thấy vô lực, càng cảm thấy Trình Tường trước mắt càng ngày càngkhông giống bộ dạng trước kia mà cô biết, từ lúc nào anh ta đã học được kiểusống chết mà quấn lấy thế này, từ lúc nào đã đánh mất vẻ lạnh lùng trướckia.
Nắm chặt túi xách trong tay,bước về phía trước, sau đó lạnh lùng không chút biểu cảm đi lướt qua anh ta,giống như người xa lạ, không hề quay đầu nhìn lại.
Tay chợt bị bắt lấy, Lâm Lệ bịbuộc dừng bước, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "buông ra."Thanh âm không hề có nhiệt độ.
"Lâm Lệ, cho anh thêm một cơhội nữa, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi!" Trình Tường nhìn cô, ngữ điệuhàm chứa ý van xin: "anh yêu em, trước đây là anh không xác định, anh thật sựyêu em, cho anh thêm một cơ hội có được không?"
Anh vẫn tưởng Tiêu Tiêu làngười sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này không có ai là có thể thay thế được,nhưng mà sau khi mất đi, anh mới nhận ra, thì ra trong mười năm này, Lâm Lệ đãlen lỏi vào đáy lòng anh từng chút từng chút một, từ từ thay thế vị trí trướckia của Tiêu Tiêu ở đáy lòng anh, thì ra mình đã sớm yêu cô, nhưng mà mình khônghề cảm giác được.
"Ha ha." Lâm lệ cười, cười rấtlạnh, vẻ mặt cũng giống tiếng cười của cô, lạnh đến không hề có nhiệt độ, quayđầu, nhìn anh ta, cong cong môi, chậm rãi mở miệng: "nếu như thời gian có thểquay trở lại, tôi sẽ yêu anh một lần nữa."
Khuôn mặt Trình Tường cứng đờ,há mồm nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/95957/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.