Trình Tường nghiêng người nhìncô, có chút cầu xin nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, coi như là bạn bè bìnhthường.”
Lâm Lệ đưa lưng về phía anh,tay nắm chặt tay đứa nhỏ, đầu có đau hơn chút ít.
Tiểu Bân nghiêng đầu nhìn LâmLệ, lại quay đầu nhìn Trình Tường một chút, như là có chút không hiểu, lại khôngdám hỏi nhiều, chỉ lôi kéo tay Lâm Lệ, nhẹ giọng gọi: “Dì?”
Lâm Lệ cúi đầu, nhìn bé cườicười, chỉ là nụ cười kia vì nhức đầu mà nhìn qua có bao nhiêu là miễncưỡng.
Trình Tường nhìn cô, thấy côkhông đáp, có chút chờ đợi hỏi: “Lâm Lệ, có thể không?”
Lâm Lệ không quay lại, chỉ lắcđầu nói: “Không cần.” Cô không cho là nam nữ chia tay có thể nói đơn giản là cóthể bạn bè bình thường được. Cô không biết những người khác có thế không, nhưngcô dù sao cũng không thể.
Nghĩ tới đây, Lâm Lệ càng cảmthấy đau đầu hơn.
Nghe vậy, Trình Tường cười khổ,ánh mắt nhìn cô mang theo tuyệt vọng. Anh đã mất đi cô, mất hoàn toàn, ngay cảcơ hội làm bạn bè bình thường cũng không có.
Lâm Lệ không nhìn Trình Tườngphía sau như thế nào, chỉ nắm tay Tiểu Bân đi về nơi đỗ xe.
Trình Tường nhìn bóng lưng củacô đi xa tầm mắt, cuối cùng biến mất trong màn đêm, anh ta ngửa đầu cười, chẳngqua là nụ cười kia còn khó coi hơn nhiều so với khóc.
Tại sao con người luôn sau khimất đi mới hiểu được là phải biết quý trọng? Tiêu Tiêu như vậy, anh ta cũng nhưvậy, nhưng đến thời điểm hiểu được thì đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/3259938/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.