Lâm Lệ sững sờ nhìn Chu Hàn, một lúc lâu không có phảnứng, cảm giác kia tựa như đột nhiên bị định thân, cả người bấtđộng.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, người nào cũngkhông mở miệng hoặc là có hành động trước.
Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây thì thật là tốt,nhưng đó là không thể!
Bên tai truyền đến hơi thở rõ ràng, giờ phút này haingười gần như dán sát vào nhau vậy, chỉ cần một người hơi động thì người kiacũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lâm Lệ từ từ phụchồi tinh thần lại sau khi bị câu nói kia của Chu Hàn làm cho khiếp sợ. Có lẽ làý thức được tư thế của hai người lúng túng như thế nào, mà tình cảnh của bảnthân mình lúc này ‘nguy hiểm’ bao nhiêu, Lâm Lệ cũng không dám ‘hành động thiếusuy nghĩ’, chỉ gượng cười nhìn Chu hàn, nói: “Anh, anh đang nói đùasao…”
Chu Hàn nhích lại gần cô, giọng nói trầm thấp vang lênbên tai cô: “Cô cảm thấy hiện tại tôi giống như đang nói đùasao?”
Bởi vì cảm nhận rõ được lửa nóng dưới thân mình kiakhiến cho Lâm Lệ không cười được nữa, khuôn mặt hồng rực lên, gấp gáp nói: “ChuHàn, trước đây chúng ta đã kí hợp đồng, chúng ta… chúng ta chẳng qua là quan hệhợp tác, không… không thể làm loại chuyện đó!”
Nghe vậy, khóe miệng Chu Hàn hơi cong, ở bên tai cô thổikhí, hỏi: “Không làm loại chuyện đó? Loại chuyện đó là chuyệngì?”
Lâm Lệ cả người không tự chủ chấn động, theo bản năng cocổ lại, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/3259902/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.