Đợi Lâm Lệ vệ sinh cá nhânxong, mới mở cửa liền nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng cười nói của chamẹ.
“Cái gì thế ạ?” Lâm Lệ nhíumày nghi ngờ, ba mẹ cô cho dù lúc ở nhà cũng đâu có cười đùa vui vẻ đến nhưvậy.
Mang theo nghi ngờ, Lâm Lệ đivề phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, ba Lâm, mẹ Lâmngồi ở một bên, phía trước họ bày là bữa ăn sáng kiểu tây mà bình thường họkhông có thói quen dùng: sandwich cùng trứng tráng, Chu Hàn thì ngồi đối diệnhọ, tay trái cầm lấy sandwich tay phải bưng cốc sữa tươi, giờ phút này đang chọccho ba Lâm và mẹ Lâm cười đế không ngậm miệng lại được, bầu không khí hài hòa,ấm áp vui vẻ vô cùng.
Giống như nhận thấy có ngườiđang đứng một bên nhìn, Chu Hàn ngoảnh lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của LâmLệ, khóe miệng nửa nhếch lên, bộ dạng cười như không cười.
Thấy trên mặt anh ta vẫn là nụcười quen thuộc tối hôm qua, cô lập tức lại nhớ tới kí ức không mấy vui vẻ đóhồi tối qua, hai tai bất giác đỏ lên, trừng mắt anh, quay đầu không thèm nhìnđến nữa.
Mẹ Lâm ngồi đối diện Chu Hànnhìn ra cái gì, theo ánh mắt của Chu Hàn nhìn tới, lúc này mới phát hiện Lâm Lệđang đứng ở cánh cửa nối phòng khách và phòng ăn, cười với con gái nói: “Lâm Lệ,dậy rồi sao, mau mau tơi ăn sáng, Chu Hàn dậy sớm tự mình chuẩn bị đó, mùi vịrất ngon!”
Lâm Lệ nhướng mi, nhìn sandwichvà trứng tráng trong đĩa của họ, nhìn qua thôi cũng thấy ngon rồi, không ngờ trừnấu mì Chu Hàn làm sandwich này trông cũng vô cùng bắt mắt.
Lúc này Chu Hàn mở miệng “Lạiđây ngồi xuống đi, anh cho phần của em vào lò vi sóng hâm lại cho nóng” nóixong, thả miếng sandwich trong tay xuống, trực tiếp đứng dậy đi vào phòngbếp.
Nhìn qua tấm thủy tinh trongsuốt chắn giữa phòng ăn với phòng bếp, phía sau Chu Hàn đang đặt sữa tươi cùngsandwich đã chuẩn bị lúc trước để vào trong lò vi sóng hâm nóng, mẹ Lâm cười vớiba Lâm: “Ông xem, thằng bé Chu Hàn này rất biết quan tâm ngườikhác!”
Ba Lâm cũng ngẩng đầu nhìn vàotrong phòng bếp, cười gật đầu, lúc quay lại thấy Lâm Lệ còn đứng ở đó vội hỏi:“Tiểu Lệ, sao không ngồi xuống?”
Lâm Lệ cười cười gật đầu, ngồixuống vị trí lúc trước Chu Hàn từng ngồi. Hâm nóng đồ ăn không mất bao nhiêuthời gian cho nên Chu Hàn rất nhanh bưng sandwich với sữa tươi từ trong bếp đira, để xuống trước mặt Lâm Lệ, vuốt vuốt mái tóc ngắn xinh xắn của cô :“Mau ănđi!”
“Không được chạm vào đầu em!”Lâm Lệ bất mãn trừng anh, trong lòng vẫn còn tức giận chuyện tối qua, đưa tayhất mạnh cánh tay anh ta đang ve vuốt trên đầu cô. Chu Hàn cũng không tức giận,chỉ mỉm cười, trên mặt mang vẻ sủng nịnh rõ ràng. Ba Lâm, mẹ Lâm ngồi đối diệnhai người cười, mẹ Lâm nhìn con rể càng xem càng thấy dễ thương, liền thay đổilập trường nói giúp cho Chu Hàn, bà nhìn Lâm Lệ cười mắng nói: “Đã lớn rồi màcòn trẻ con như vậy, cũng do Chu Hàn cưng chiều con cả!”
Lâm Lệ kinh ngạc nhìn mẹ, chumôi kháng nghị nói: “Mẹ! sao mẹ lại đi giúp người ngoài nói chuyện chứ?” Mẹ côthay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, mới qua một đêm, toàn bộ tình cảm đềunghiêng về phía Chu Hàn hết cả! Cô mới là con gái của bà a.
“Còn nói mình không trẻ con,nhìn con nói những lời như đứa bé kìa” Mẹ Lâm chê cười nói: “Con đã kết hôn cùngChu Hàn, Chu Hàn hiện tại là con rể của mẹ, người ta nói con rể cũng là con, saolại nói mẹ là đi giúp người ngoài nói chuyện?”
Lâm Lệ bị mẹ Lâm nói cho khôngđáp được, nếu mọi chuyện theo như mẹ nói thì không sai, nhưng vấn đề là cô vớiChu Hàn chỉ có thể coi là vợ chồng hờ, mặc dù được luật pháp công nhận nhưng haingười bọn họ đều biết chuyện này không phải như vậy.
Dĩ nhiên, những lời này thìkhông thể nào nói với ba mẹ được, ngậm bồ hòn làm ngọt, cô chỉ có thể đồng thờinuốt cả sandwich và sữa tươi.
Bữa ăn sáng này, ba Lâm, mẹ Lâmvà Chu Hàn là cảm thấy vui vẻ, Lâm Lệ mặc dù trong lòng vẫn còn chút buồn bực,nhưng xét thấy Chu Hàn làm bữa sáng này mùi vị thật không tệ, bữa ăn này cô cũngtạm chấp nhận vậy.
Ăn xong bữa sáng, Chu Hàn lạimuốn tới công ty xử lý công việc làm ăn, liền cầm cặp công văn trực tiếp đi rangoài, trước khi đi anh còn nói với ba Lâm, mẹ Lâm rằng đã đặt xong chỗ ăn tốicho hai gia đình gặp mặt rồi, lúc đó anh sẽ về đón bọn họ đi qua, ngoài ra còndặn Lâm Lệ đưa ba mẹ đi ra ngoài dạo một chút, hiện tại là tháng mười khí trờikhông lạnh cũng không nóng, đi ra ngoài dạo cũng là lựa chọn khôngtồi.
Nghe được những lời này của ChuHàn, hai ông bà cười toe toét, trong lòng vốn còn chút thái độ với cuộc hôn nhânnày giờ đã tiêu tan, liên tục gật đầu nói tốt.
Dưới sự kiên trì và đôn đốc củamẹ Lâm, Lâm Lệ đành bất đắc dĩ đưa Chu Hàn ra thang máy. Lúc đang chờ thang máy,Chu Hàn quay đầu liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh không hề tình nguyện tiễn anh,buồn chán tựa vào một bên, vẻ mặt giống như một con mèo nhỏ chán chườngvậy.
Cười nhạt mở miệng nói: “Còngiận chuyện ngày hôm qua sao?”
Nghe vây, Lâm Lệ như con mèodựng lông, oán hận trừng mắt về hướng của anh, hạ thấp giọng nói: “Không cho anhnhắc lại chuyện tối qua!” Tối qua coi như cô xui xẻo đi.
Thấy phản ứng của cô, Chu Hànnhíu mày, cố ý hỏi ngược lại: “Tại sao?”
Lâm Lệ cắn răng; cơ hồ lànghiến răng nói: “Anh thấy có gì tốt đẹp để nhớ lại sao? Tôi vì cái gì lại muốnnhớ đến chứ!”
Với những lời của Lâm Lệ ChuHàn thật làm như đang suy nghĩ rất kĩ lưỡng, một lúc sau đó gật đầu không nặngkhông nhẹ, không mặn không nhạt nói: “Đối với tôi mà nói coi như không tồi, cảmgiác rất tốt!”
“Anh ___” Lâm Lệ bất mãn trợn mắt, muốn nói cái gì nhưng nhất thời lại không biếtnói từ đâu, nhìn anh ta tức đến trề cả quai hàm.
Đối với cái trừng mắt của cô,Chu Hàn chẳng qua là nhún nhún vai, nói: “Tôi đang nói thật, mùi vị quả thậtkhông tệ, mềm mại, nhỉ?”
Nghĩ nghĩ một lúc, đột nhiênnghĩ đến cái gì, gật đầu khẳng định với Lâm Lệ gật đầu nói: “ Đúng rồi, còn cóngọt ngào, với tôi mà nói thật là một ký ức tốt đẹp để nhớ lại, biết đâu lúcrảnh rỗi sẽ hồi tưởng lại!”
Lâm Lệ bị anh ta nói xong, mặtđều đỏ bừng, lườm anh ta lúc lâu, nghẹn mãi ra hai chữ: “Lưumanh!!!”
Chu Hàn nhún vai, không hề phảnbác đánh giá của cô, thậm chí anh còn gật đầu đồng ý nói: “ Tôi cũng không phủnhận!”
Nhìn bộ dáng xù lông, chu miệngcủa cô, trong lòng anh lại cảm thấy có chút dễ thương, khóe miệng bất giác conglên thành một độ cong nhu hòa, thậm chí đến chính anh cũng không hề haybiết.
Lâm Lệ oán hận trừng mắt anhmột lúc lâu, trừng đến khi ánh mắt mình đau đau mới thu hồi ánh mắt, trong lòng,an ủi mình rằng người mà không biết xấu hổ như vậy vô địch thiên hạ rồi, coi nhưbị chó cắn một cái đi, mình cũng đâu thể nhào đến cắn lại nó một cái đượcchứ.
Nghĩ như vậy, nội tâm tức giậnnãy giờ cũng bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt liếc anh ta một cái, sau đó mũi hừnhẹ, hướng bên cạnh anh đi đến.
Lâm Lệ ra vẻ rất bình tĩnhnhưng vẫn khó nén cơn tức của mình, thành công chọc cười Chu Hàn, cười đến mứcthang máy đến rồi cũng không phản ứng.
Lâm Lệ tức giận giậm chân đivề, lúc mới mở cửa đi vào đã bị mẹ Lâm đứng trước cửa kéo vào trong phòng khách,trong phòng ba Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon, trên bàn trà bày nướcsôi và thuốc mà hôm qua mới đến bệnh viện lấy về.
“Ngồi xuống, ngồi xuống!” mẹLâm kéo tay con gái ngồi đối diện với ba Lâm, sau đó mình thì vòng qua bàn tràngồi bên cạnh ông, hai vợ chồng nhìn chằm chằm vào cô con gái trước mặt. Lâm Lệbị nhìn đến trong lòng thấy sợ hãi, đưa tay gãi mái tóc ngắn xinh đẹp, khôngkhỏi hỏi: “ Ba? Mẹ? Hai người muốn nói gì với con sao?”
Giọng nói của ba Lâm có chútkhông tự nhiên, họ nhẹ gật đầu, sau đó quay sang nhìn mẹ Lâm một cái, nói: “ Bànói đi!”
Lâm Lệ bị bộ dáng nghiêm trangcủa hai người hù dọa, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, mơ hồ cũng cảm giácđược chuyện bọn họ muốn nói không đơn giản, nhìn mẹ Lâm dò xét hỏi: “Mẹ! Mẹ! mẹrốt cuộc muốn hỏi gì thế? Đã xảy ra chuyện gì sảy ra sao?”
Mẹ Lâm liếc cô, hỏi: “Có phảicon đang giận dỗi với Chu Hàn không?”
Lâm Lệ sững sốt, nghĩ thầm biểuhiện của mình qua rõ ràng sao? Làm sao mà ba mẹ có thể nhìnra!
Nhưng mà tất nhiên là không thểthừa nhận rồi, chỉ có thể giải ngu nhìn mẹ, cười khan: “Mẹ nói cái gì vậy, khinào thì con giận Chu Hàn chứ!”
“Còn nói không có!” mẹ Lâm lườmcô, nói: “Mẹ thấy rõ ràng, đó không phải giận nhau thì là gì?”
“Nhìn thấy?” Lâm Lệ kinh hãi,chẳng lẽ chuyện tối qua trong thư phòng bà đã biết rồi!
“Dĩ nhiên là thấy” mẹ Lâm nói:“Buổi sáng mẹ thức dậy cùng lúc với Chu Hàn, thấy nó từ căn phòng thứ nhất bêntrái đi ra!”
“Căn phòng thứ nhất bên trái?”Lâm Lệ quay đầu nhìn về phòng ngủ bên kia, nghĩ thầm, phòng thứ nhất bên tráikhông phải phòng ngủ chính sao? Chu Hàn từ phòng đó đi ra thì có gì kìquái?
“Ai!” mẹ Lâm thở dài, một lầnnữa đứng dậy, vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh Lâm Lệ, kéo tay cô đặt trênđùi mình nhẹ nhàng vỗ, mềm giọng, cảm khái nói: “Tiểu Lệ a, mẹ và ba con đã quansát từ tối qua rồi, Chu Hàn thật sự không tồi, vừa biết quan tâm vừa biết chămsóc cho con, hơn nữa còn đối với chúng ta rất tốt, con a đừng tùy hứng như trẻcon, vợ chồng có va va chạm chạm là điều bình thường, có rất nhiều cách xử lý,nhưng đừng bao giờ xa cách nhau, làm như vậy lòng người sẽ lạnh, lòng người tamà lạnh rồi thì muốn làm nóng lại sẽ rất khó khăn!”
Lâm Lệ càng nghe càng thấy hỗnloạn, có chút không rõ mẹ cô lời này là có ý gì, gượng cười nói: “Mẹ! Mẹ đang ởđây nói cái gì vậy, làm sao con nghe không hiểu”
“Con đừng tưởng gạt chúng tanữa, chúng ta biết rõ rồi, Chu Hàn cũng đã nói rồi”- mẹ Lâm nói- “thật ra chuyệnnày cũng không thể đỗ lỗi hết cho Chu Hàn, Chu Hàn vốn phải cáng đáng công ty,công việc vốn bận rộn, thời gian có thể cùng con tất nhiên sẽ ít đi, con làm vợcũng nên biết thông cảm mới đúng, tính tính cởi mở chút”
Khóe miệng Lâm Lệ co quắp, hỏi:“ Mẹ, Chu Hàn…. đã nói gì với mẹ?”
Mẹ Lâm nhìn cô, nói: “Nó nói vìngày nào nó cũng làm việc đến nửa đêm cho nên mấy hôm nay con giận dỗi nó, đó làlý do hai người phân phòng ngủ!”
Lúc này ba Lâm cũng phát biểu ýkiến, phê bình con gái nói: “ Tiểu Lệ, chuyện này là con không đúngrồi!”
Lâm Lệ không biết có thể nóicái gì, khóe miệng co quắp, gượng cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]