Stanislav đi công tác ở thành phố C đã hai ngày chưa trở về nhà, Ngô Gia Ý ở nhà có chút chán, tài xế Vương sẽ mang cậu về Bùi gia, đoạn đường đi gần ba mươi phút, khi đến nơi cậu đã có chút hơi mệt mỏi, vừa đến nhà cũ đã ngủ li bì.
Bùi phụ hơi lo lắng, nói nhỏ với Bùi mẫu."Sao nó lại ngủ nhiều như vậy?"
Bùi mẫu mỉm cười."Khi mang thai tiểu Túc, tôi cũng hay ngủ giống như tiểu Ý vậy."
Đột nhiên lại nhớ đến gì đó, gương mặt tối sầm."Tôi mang thai cực khổ, còn ông thì suốt ngày đi thăm bệnh tiểu Nhã tiểu Cầm gì gì đó."
Nói xong lại nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi.
Bùi phụ:"..."
Đang yên đang lành bà nổi nóng cái gì?
Nhớ đến chuyện ngày xưa không khỏi cảm thấy buồn cười một chút.
Cũng trách ông hồi trẻ không quyết đoán, không giải quyết rõ ràng với người yêu cũ, chọc Bùi mẫu nổi giận, bỏ nhà ra đi. Lúc này ông mới biết hối hận chạy khắp nơi đi tìm người.
Bùi Thủ Lễ không phải tổng tài bá đạo, hô một câu sẽ có người đi điều tra tung tích của Bùi mẫu, cực khổ lang thang ở ngoài đường gần hơn một năm trời mới bắt gặp Bùi mẫu đang ôm một đứa nhóc béo ú đi cạnh một nam nhân trẻ trung, tuấn dật, có thể đá ông ra mười tám con phố.
Nam nhân kia cũng đang bế một đứa nhỏ, bộ dạng tinh xảo, xinh đẹp như một con búp bê, hai mắt to tròn nhìn ngó xung quanh - đây chính là Ngô Gia Ý lúc bé.
Bùi mẫu thế mà bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479379/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.