"Ngô Gia Ý."
"Ngô Gia Ý."
Bùi Túc kêu một hồi người kia cũng còn đang ngồi trên xe ngẩn ngơ, hắn đưa tay lên đầu tóc mềm mại một trận cuồng xoa.
Ngô Gia Ý bị xoa đến giật mình, bực bội đẩy tay hắn ra.
"Làm gì?"
Bùi Túc nhếch miệng cười, có thể thấy răng nanh thấp thoáng.
"Ăn gà rán không?"
Ngô Gia Ý nhăn mặt. "Đắt lắm."
"Tôi bao." Nói đoạn, lai đưa tay véo véo chóp mũi của cậu. "Quỷ keo kiệt."
Ngô Gia Ý hơi trợn mắt.
"Cậu ngồi yên không được sao, lúc nào cũng động tay động chân?"
Hắn chống hông, quay đầu lại, bộ dạng ngốc nghếch kiêu căng hất cằm.
"Tôi thích, cậu có thể véo lại tôi."
Ngô Gia Ý: ...
Người có trí thông minh bình thường đều kỳ quái như thế này sao?
Thiệt là đau đầu quá đi.
Nói đoạn, hắn lại mang lên nón bảo hiểm, lại chở cậu đến cửa hàng gà rán cách đó gần 200m.
Bùi Túc đi vào mua gà, Ngô Gia Ý liền ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Ngô Gia Ý ngồi ở không liền có chút chán, mắt liên tục đảo đảo xem xung quanh có cái gì thú vị.
So với khu phố cũ thì nơi đây có trung tâm thương mại, nhiều công trình tầm cỡ hơn. Dưới trời nắng gắt, Ngô Gia Ý nhìn một toà nhà màu sắc sặc sỡ một hồi có loại cảm giác bị thôi miên, mắc có chút hoa lên.
Cậu dời mắt lại nhìn trúng một cửa hàng bán quần áo trẻ con cách đó không xa.
Màu sắc thật sặc sỡ, nhưng lại không làm cậu cảm thấy khó chịu.
Bất giác lại đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.