"Bán ngô nướng, cậu bỏ nghề rồi à?". Bùi túc chụm tay làm loa, hét lớn. 
Bùi mẫu đi ngang nhịn không được cho hắn một cái tát lên vai. 
"Tối qua thằng bé về trễ, để nó nghỉ một chút." 
Không nghe được tiếng đáp trả, hắn mỉm cười, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ khinh khỉnh. 
"Tôi nói có sai đâu, một Omega như cậu làm mấy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết." 
Tiếng của Ngô Gia Ý từ trong phòng vọng ra. 
"Ồn muốn chết, tôi muốn ngủ." 
Bùi Túc bị quát hơi giật mình, "ha" một tiếng, nhếch khoé miệng châm chọc. 
"Hôm nay còn dám quát tôi cơ đấy?" 
Nhưng hình như giọng nói của cậu ta có chút khàn khàn, giống như vừa mới khóc xong vậy? 
Mình nghe lầm? 
"A Túc, mau ra ăn sáng còn đi học." 
Bùi Túc buông tay, vội vàng chạy ra, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn không khỏi xoa tay. 
"Không gọi Bán ngô nướng sao?" 
Bùi mẫu lườm hắn một cái. 
"Mẹ có chừa cho tiểu Ý rồi, lát nữa nó thức dậy có thể ăn sau, thằng bé đang mệt, con đừng có quấy." 
Bùi Túc gật gật đầu, đẩy ghế ra ngồi xuống, bưng lên bát cơm lại bị mẹ ruột tiếp tục giáo huấn. 
"Tiểu Ý có tên họ, không được gọi như thế." 
Làm sao? 
Đáng yêu mà. 
Bùi Túc bĩu môi, thồn một họng cơm, ồm ồm nói. 
"Con không thích cậu ta đi làm vào ban đêm. Mẹ nói nhà chúng ta gia cảnh cũng không tệ, tại sao cậu ta cứ nhất quyết đi làm chứ?" 
Bùi mẫu thở dài. 
"Khi rảnh rỗi mẹ sẽ khuyên nó. Con đừng nhìn tiểu Ý khờ khạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479369/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.