“Bây giờ thiếp đã không sao rồi, không cần phải lo lắng, chuyện này đúng thật là phải cám ơn thần y.”
Vân Yên nhìn thấy sự quan tâm trong mắt hắn, cảm thấy vui vẻ.“Đúng là phải đa tạ cái lão đạo sĩ được túm về kia.”
Giọng nói Long Hạo Thiên không mang theo ý cười, nói.“Có phải tính tình ông ấy rất quái lạ hay không? Không để cho chàng chút mặt mũi nào?”
Vân Yên cười, liền lập tức đoán ra ngay, lúc này mới giải thích: “Thật ra ông ấy tốt lắm, chỉ là thời điểm khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc, cảm giác ông ấy có chút kỳ quái.
Trước kia, lúc ông ấy vừa tới tướng quân phủ, thiếp đối với ông ấy lễ độ cung kính, nhưng ông ấy hoàn toàn không cảm kích, cũng không thèm chú ý đến thiếp, còn cười nhạo thiếp, thiếp bị ông ấy chọc giận, nên đã cố ý xếp đặt một trận pháp, bao vây ông ấy, còn gọi ông ấy là quái lão nhân, ai ngờ ông ấy lại đặc biệt thích, quả thực là một quái nhân, từ đó về sau thiếp gọi ông ấy là quái lão nhân.”
“Mặc kệ ông ta, hiện giờ nàng và hài tử là quan trọng nhất, ta cũng không quan tâm những chuyện đó.
Nàng mới tỉnh, có đói hay không? Để ta bảo Tiểu Thanh lấy cho nàng chút thức ăn.”
Long Hạo Thiên dịu dàng hỏi.“Vâng.”
Vân Yên gật đầu, lúc này mới phát hiện Hắc Ưng không biết đã đi khỏi từ lúc nào.“Vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở lại đây.”
Long Hạo Thiên đỡ nàng nằm xuống.Ba ngày sau.Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vuong-liet-phi/2813513/quyen-5-chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.