“Tránh ra, mau thả ta đi, bằng không ta sẽ giết nàng ta.”
Hắc y nhân lặp lại những lời vừa nói.
“Giết đi, dù sao nữ nhân của Bổn Vương cũng còn nhiều, bớt một người cũng không có vấn đề gì.”
Long Hạo Thiên nhìn hắn nói.
Hắc y nhân ngây ngẩn cả người, thật không ngờ hắn hiển nhiên đáp lại như vậy.
Hiện tại giết nàng cũng vô ích, tự mình cũng trốn không thoát, hay là hắn nghĩ rằng mình không dám giết nàng?
“Có cần Bổn Vương mở cho ngươi một đường sống hay không? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, người nào phái ngươi tới? Tới đây làm gì? Bổn Vương nhất định sẽ tha cho ngươi.
Bổn Vương nói được làm được.”
Long Hạo Thiên đi vòng ra sau hắn, binh lính lập tức vây quanh nơi này.
“Đầu hàng ư? Hừ.”
Hắc y nhân hừ lạnh, “Nếu ta đã đi vào nơi này sẽ không nghĩ đến chuyện còn sống sót quay trở về.
Dù chết cũng giết được nữ nhân của ngươi,xem như ta cũng có lời.”
Hắn biết mình trốn không thoát, nếu đã vậy chỉ còn một con đường, chính là tự sát.
Vừa dứt lời, đao trong tay hắn lướt trên cổ nàng.
Vân Yên biết hắn muốn giết mình, vừa mới định nhắm mắt lại chợt nghe thấy một tiếng, chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, đao trong tay Hắc y nhân liền rơi xuống đất.
Kiếm của Long Hạo Thiên tựa như chưa từng rút ra.
Hắn không phải hi vọng mình chết sao? Vì lý do gì lại cứu nàng?
Binh lính bên cạnh lập tức xông lên bắt hắn.
Long Hạo Thiên đi qua, xốc khăn che mặt của hắn lên, ngữ khí lạnh như băng, “Nữ nhân của Bổn Vương nhiều không phải nhiều, ít cũng không phải ít, nhưng cũng không tới phiên ngươi đến giết.
Nói, là ai phái ngươi tới?”
“Ngươi tàn bạo, bất nhân, nơi nơi đều tới xâm lược gây chiến tranh.
Không cần ai phái ta tới, là ta tự mình tới đây, người như ngươi ai ai cũng căm giận.”
Hắc y nhân tuyệt đối không sợ uy hiếp của Long Hạo Thiên.
Vân Yên thật sự bội phục dũng khí của hắn, quả là anh hùng hảo hán.
Có điều trẻ như vậy đã mất mạng thật đáng tiếc.
Nàng muốn cứu hắn, nhưng có điều nàng không biết phải cứu hắn bằng cách nào, nếu nàng cầu xin Long Hạo Thiên tha thứ, càng làm cho hắn mau bị giết hơn.
“Hay, hay cho ai ai cũng căm giận kia, Bổn Vương sẽ cho ngươi nếm thử một chút cảm giác ai ai cũng căm giận.
Người đâu, mau kéo hắn xuống giết cho ta.”
Long Hạo Thiên tức giận ra lệnh.
“Dạ, Vương.”
Binh lính lập tức áp giải hắn ra ngoài.
Vân Yên biết mình vô năng vô lực, chỉ có thể yên lặng vì hắn mà cầu nguyện.
“Ta chết không sao, có điều ngươi nên lo lắng dần đi, bởi vì có rất nhiều người muốn giết ngươi, ta ở dưới hoàng tuyền sẽ chờ ngươi xuống.”
Hắc y nhân trong lúc này vẫn cười lạnh, không một tia sợ hãi.
“Ngươi cứ ở cùng Diêm Vương, chờ một đám người giống như ngươi sẽ đến gặp ngươi.”
Long Hạo Thiên đột nhiên phân phó: “Kiểm tra trên người hắn.”
“Dạ.”
Một binh sĩ lập tức cẩn thận dò xét trên người hắn, hơn nửa ngày mới đưa ra một khối gỗ hình tròn có khắc chữ “Trung”
.
Mộc bài này chỉ có Vương mới có.
“Đưa Bổn Vương xem.”
Long Hạo Thiên đón lấy, mảnh gỗ cũng thực bình thường, chỉ khắc đơn giản một chữ ‘Trung’, tiện tay ném xuống đất.
“Kéo xuống đi.”
“Dạ.”
Binh lính đáp.
Mộc bài rơi xuống đất rơi vào tầm mắt Vân Yên, nàng nhớ đã từng nhìn thấy mộc bài này vài lần.
“Yên nhi, muội nên đi nghỉ đi, ngày mai đại ca sẽ tiếp tục giảng cho muội về tình hình chiến sự.”
Vân Dương sủng ái nói.
Nàng là muội muội của hắn, mà chỉ thích bàn về việc này, nếu là nam nhân, nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình.
“Ca ca, huynh sẽ giảng cho muội sao?”
Vân Yên thuận tay giữ chặt ống tay áo của hắn, nàng đã chờ đại ca và cha rất lâu mới từ chiến trường chở về, sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Bộp, một vật rơi ra từ trong tay áo của hắn.
“Ca ca, đây là cái gì?”
Vân Yên tò mò cầm lấy mộc bài hình tròn, bên trong có viết một chữ ‘Trung’.
“Mau trả lại cho huynh.”
Vân Dương với tay lấy lại.
“Không trả, huynh mau nói cho muội biết, nếu không muội sẽ không trả lại cho huynh.”
Vân Yên làm nũng đem mộc bài giấu vào trong người.
“Muội nha…”
Vân Dương sủng ái lắc đầu, thật sự không có biện pháp đối phó với nàng, ai bảo nàng là bảo bối của cả nhà, ngay cả cha ngày thường vẫn luôn nghiêm túc đều không có biện pháp đối với nàng.
Lúc này mới nói: “Thật ra cũng không có gì bí mật, đó là lúc huynh ở trong quân doanh có thành lập một tổ chức đội ngũ đặc biệt, thề sống chết nguyện trung thành.
Mỗi người đều mang theo một khối mộc bài như vậy.”
“Thật không?”
Vân Yên quan sát lại mộc bài, đột nhiên hỏi: “Có điều, đại ca, mộc bài này thật bình thường, không sợ người khác giả mạo hay sao?”
“Ha ha… vật này không có ý nghĩa nhiều lắm, chúng ta đều có một mật hiệu riêng, nếu nói đúng mật hiệu mới đúng là người của mình.
Chữ ‘Trung’ này chẳng qua để nhắc nhở bản thân phải trung thành, đền nợ nước.”
Vân Dương cười nói, nàng quả thật thận trọng.
“Vậy là tốt rồi.”
Vân Yên cầm mộc bài trong tay trả lại cho hắn.
“Được rồi, Yên nhi, mau đi nghỉ ngơi.”
Vân Dương đem mộc bài cất vào trong ngực, quan tâm nhắc nàng…
Sau khi nhớ lại, Vân Yên nhìn mộc bài trên mặt đất, chẳng lẽ hắn là người của Vân triều? lập tức cất tiếng: “Chờ một chút.”
Binh lính đã đi tới cửa chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, lại nhìn tới Vương.
Hắc y nhân cũng nhìn nàng chằm chằm.
Nàng muốn làm gì? Không phải muốn cứu hắn chứ, vừa rồi hắn chính là muốn giết nàng mà.
“Giao hắn cho ta đi.”
Vân Yên đi đến trước mặt Long Hạo Thiên yêu cầu.
“Giao hắn cho ngươi? Tại sao?”
Hắn nhìn nàng.
“Bởi vì vừa rồi hắn uy hiếp ta, ta không muốn hắn chết dễ dàng như vậy.”
Vân Yên cố ý lãnh khốc nói.
“Hả, vậy ngươi muốn hắn chết như thế nào?”
Long Hạo Thiên cảm thấy hứng thú hỏi nàng, không phải nàng muốn cứu hắn sao? Thật là một kế thông minh.
“Còn chưa có nghĩ ra, ta cần từ từ suy ngẫm.”
Nàng hiện tại muốn kéo dài thời gian.
“Nếu không để Bổn Vương gợi ý cho ngươi.
Móc mắt, cắt tai, đập gẫy tay chân, để hắn sống không bằng chết đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]