Chương trước
Chương sau
"Phỉ nhi, chúng ta đi"
"Vâng, chủ tử!" Các nàng không nhìn nữ tử mắt phượng kia nữa, chỉ quay đầu lại, thân hình
lướt qua nhảy lên lưng ngựa, nghiêng người đi qua chiếc xe của nữ tử kia.
Nữ tử mắt phượng nhìn thấy thân thủ của bốn người Tạ Diệu Phỉ thì đáy mắt xẹt qua một tia
sáng rất nhanh, sau đó lại rũ mắt xuống.
Xe ngựa của Tô Khinh Lăng lướt qua xe ngựa của nữ tử mắt phượng kia, ánh mắt hai người
giao nhau, sau đó tự tách ra.
Hai chiếc xe ngựa cách nhau càng lúc càng xa, đi về hai phương hướng khác biệt.
Nửa canh giờ sau, đoàn người Tô Khinh Lăng cuối cùng cũng tới Tu La cung.
Tu La cung là một tòa cung điện bằng đá, thoạt nhìn rất cứng rắn. Mà ngoài cung, một đám
hắc y nhân thân hình cao lớn đang đi qua lại tuần tra.
"Cung chủ, bây giờ chúng ta làm gì?" Xe ngựa của bọn họ dừng lại trong cánh rừng cách Tu
La cung không xa, cũng không đi vào trong ngay lập tức.
"Làm gì à?" Tô Khinh Lăng vỗ về bộ lông mềm mại của sói xám, khóe môi nhếch lên, mang
theo nụ cười khiến cho người ta không đoán ra được "Cái này mà còn hỏi sao? Đương nhiên
là đập phá Tu La cung, báo thù rửa hận rồi"
Nháy mắt, bốn người chợt ngây ngốc, nhưng đã hiểu ra rất nhanh. Xem ra cung chủ là muốn
nghênh ngang đi vào rồi, tuy rằng rất lỗ mãng nhưng cũng vì đây là cung chủ của các nàng,
mọi chuyện đều rất đương nhiên.
"Đi thôi"
Tô Khinh Lăng giơ tay lên, sau đó tự điều khiển xe ngựa đi về phía Tu La cung.
"Người đang tới là ai?" Thủ vệ Tu La cung nhìn thấy một nhóm người vây quanh một chiếc
xe ngựa đang nghênh ngang xuất hiện liền cả kinh. Phút chốc, một đám tuốt đao ra khỏi vỏ,
nhìn chằm chằm bọn họ.
Xe ngựa chợt dừng lại, Tô Khinh Lăng ôm sói xám bước xuống xe, theo sau là Hạ Tư Lạc.
Hai người có vẻ ngoài xuất sắc xuất hiện rước lấy ánh mắt lạ lùng của những thị vệ Tu La
cung, nhưng bọn họ lại càng không dám khinh thường. Nguyên nhân là bởi vì những người
này thật không đơn giản, chỉ sợ là không có thiện chí như bề ngoài, mà hiện tại cung chủ
cũng đã rời cung, bọn chúng cần phải cẩn thận hơn.
"Đúng là không có mắt, vậy mà lại không biết bổn cung chủ" Tô Khinh Lăng cố ý trêu chọc
bọn hắn, sau đó vung tay lên với người bên cạnh "Nói cho bọn chúng biết, bổn cung chủ là
ai" Có chết cũng phải cho bọn chúng biết ai đã ra tay giết mình.
"Chủ tử là La Sát cung chủ" Bốn người Tạ Diệu Phỉ trăm miệng một lời.
"La Sát cung?" Thủ vệ Tu La cung kinh hãi, cảnh giới lập tức gia tăng.
"Đúng vậy. Cung chủ các ngươi đang ở đâu? Bảo nàng ta ra đây" Tô Khinh Lăng không lập
tức đại khai sát giới, mà là chỉ đích danh cung chủ Tu La cung ra tìm cái chết. Người ngoài
đây đều là tiểu la lâu, vị cung chủ kia mới chính là mấu chốt. 'Bắn người trước tiên phải bắn
ngựa, bắt giặc trước tiên phải bắt vua', bắt Tu La cung chủ, những chuyện còn lại cũng không
cần phải ra tay nữa.
"Đi thông báo các hộ pháp" Thủ vệ Tu La cung cẩn thận sai người đi vào báo tin.
Rất nhanh, một đoàn hắc y nhân từ trong Tu La cung đi ra, nhân số nhiều gấp mấy lần nhóm
người Tô Khinh Lăng. Thế nhưng đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, đám người Tạ Diệu
Phỉ lại không chút khiếp sợ.
Trong nhóm hắc y nhân kia, có hai người thoạt nhìn như người đứng đầu. Khi hai người này
bước lên đánh giá Tô Khinh Lăng, họ cũng kinh ngạc, không ngờ La Sát cung chủ lại là tuyệt
thế mỹ nữ như vậy. Trên người nàng không chút sát khí, chỉ có hơi thở của bậc vương giả,
nhưng ánh mắt kia lại sâu không lường được. Điều đó khiến cho bọn họ hiểu rằng vị cung
chủ này nhất định rất khó đối phó.
Một nam tử bước lên, ôm quyền nói:
"La Sát cung chủ đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón, thất lễ rồi. Tuy nhiên, Tu La cung
cùng La Sát cung không có lui tới, không biết cung chủ đến đây là vì chuyện gì?" Hỏng rồi,
cung chủ vừa rời khỏi, không biết người truyền tin có đuổi theo kịp hay không?
"Giả vờ hồ đồ làm gì? Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân rồi cơ mà" Tô Khinh Lăng lơ
đãng vuốt ve bộ lông mượt mà của sói xám "Mấy ngày trước, người của quý cung đã đến
viếng thăm La Sát cung rồi..."
Đám người Tu La cung rùng mình, không ngờ bọn họ đã điều tra ra được nhanh như vậy.
"Cung chủ, nói nhiều cùng bọn chúng làm gì? Thay các tỷ muội đã chết báo thù đi!" Bốn
người Tạ Diệu Phỉ đã kìm nén không được, hận không thể lấy máu những người này để tế
điện những tỷ muội đã chết đi.
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, đi đến bên cạnh Hạ Tư Lạc, giơ tay nói: "Lên đi"
Nhận được mệnh lệnh của Tô Khinh Lăng, người bên La Sát cung nhanh chóng xông lên như
nước thủy triều dâng.
Hỗn chiến, bắt đầu.
Giờ khắc này, không có nam nhân, không có nữ nhân, chỉ có địch nhân. Đao quang kiếm
ảnh, huyết tinh giàn giụa. Trong một khoảng thời gian thật ngắn, trước cổng Tu La cung đã
trở thành một chiến trường máu.
Bốn người Tạ Diệu Phỉ mang theo cừu hận mà đến, ánh mắt mọi người đều là màu đỏ, không
ngừng tung kiếm chém giết người của Tu La cung. Kiếm lên kiếm xuống, giống như xem
đầu của bọn chúng như củ cải mà chẻ ra.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc vẫn không động thủ, bởi vì trước mắt đám người Thu Mê
Nguyệt vẫn có thể tự đối phó được. Hơn nữa nếu không sai thì nữ tử mắt phượng che mặt lúc
nãy chính là Tu La cung chủ. Đừng hỏi tại sao nàng biết, có đôi khi trực giác của nữ nhân
chính xác đến đáng sợ. Nàng đang chờ cơ hội giao thủ cùng nữ nhân mắt phượng câu hồn
kia.
Máu bắn khắp nơi, không rõ là của người Tu La cung hay La Sát cung. Xung quanh giống
như địa ngục, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc lại cố tình đứng bên ngoài như hai người
không liên quan, biểu cảm không chút thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.