Tu La cung, theo kết quả Tô Khinh Lăng tìm hiểu được thì nằm ở phương hướng ngược với
La Sát cung, một bắc một nam. Muốn đến Tu La cung phải băng qua một ngọn núi cao cùng
rừng rậm xanh thẳm, mà trên núi kia lại nghe nói có một đám sơn tặc lợi rất hại.
Giang Nam không giống như Bắc Phượng an bình xinh đẹp, nơi này đâu đâu cũng lộ ra sự
khí phách hào hùng.
Đám người Tô Khinh Lăng đi đến ngọn núi cao giữa khu rừng rậm thì đã là lúc mặt trời lặn,
bầu trời như một lòng đỏ trứng gà, đỏ quạch bao phủ mặt đất.
"Khu rừng này rất cổ quái, mọi người phải cẩn thận" Tô Khinh Lăng đẩy cửa xe ngựa, lộ ra
một góc quang cảnh bên ngoài, sau đó nói với mọi người.
"Vâng, cung chủ!" Mọi người nghe vậy đều lấy lại tinh thần.
Tô Khinh Lăng lui về trong xe ngựa, đầu gối lên bả vai của Hạ Tư Lạc, đôi mắt híp lại, lắng
tai nghe thanh âm bánh xe nghiền qua nhánh cây cùng những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Hạ Tư Lạc cũng mím môi không nói, vòng tay ôm lấy bả vai thê tử, đôi mắt ẩn chứa sự ôn
nhu.
Đội ngũ La Sát cung vừa đi được nửa đoạn đường, đột nhiên một đám sơn tặc mang theo
binh khí vọt xuống chân núi, ngăn cản đường đi của họ.
"Các ngươi là ai? Tránh ra!"
Người cưỡi tuấn mã mở đường phía trước chính là Tạ Diệu Phỉ, Tạ Cẩn Nhi, Thu Mê Nguyệt
cùng Liễu Nhứ đang đeo mạn sa (1) che mặt, mà Quý Nguyệt Liên cùng Ngân Tâm Nhụy thì
phụ trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-ong-xa-dep-trai/1615357/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.