Chương trước
Chương sau
Quý Hạo đuổi theo ánh sáng trắng, thoát khỏi thế giới nhỏ, về tới thế giới hiện thực.

Nhưng cảm giác vi diệu mà hắn mơ hồ cảm thấy có vấn đề lúc trước lại được chứng minh đầy đủ hơn vào lúc này, sau khi ánh sáng trắng bay đi, thế giới thực sinh ra những chấn động không ổn định, hệt như tờ giấy vàng mỏng manh, dù ánh vàng rực rỡ, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng sẽ tan tành.

Đây chính là lục địa Thiên Thương!

Lục địa Thiên Thương với cấu trúc vật chất hoàn chỉnh.

Tuy đây chỉ là thế giới trong sách, nhưng với tư cách là sinh vật trong thế giới một chiều, chỉ có thể dựa vào quy tắc của thế giới này để tồn tại, còn có tồn tại nào có thể đạt được hiệu quả bóp méo thời gian và không gian chỉ bằng cách bay qua?

Chẳng lẽ là tồn tại bên ngoài sách?

Một dạng sống hai chiều hay ba chiều?

Nhưng Quý Hạo vừa mới giao thủ với đối phương nên có thể cảm nhận rõ ràng đối phương cũng không mạnh lắm, chẳng những không cảm thấy lực nghiền nát của giảm chiều không gian, thậm chí so về sức mạnh và tính gay gắt thì còn hơn đối phương một bậc, tuy ánh sáng trắng mạnh mẽ êm dịu nhưng lại có cảm giác nó đặc biệt nhắm vào mình, vì vậy hắn mới cảm thấy đâu đâu cũng bị khống chế, nhất thời không có cơ hội bắt được nó.

Vậy rốt cuộc đó là tồn tại gì?

Tại sao lại xuất hiện trong cơ thể Nguyễn Minh Trì?

Tại sao nó lại gây ra những thiệt hại mang tính hủy diệt như vậy cho thế giới hiện tại?

Và nó định chạy đi đâu?

Quý Hạo trở nên tàn nhẫn, nhất định phải tìm ra thân phận của kẻ này, nếu nó có thể ẩn nấp trong cơ thể Nguyễn Minh Trì hại mình một lần thì có thể hại mình lần thứ hai, không có đạo lý ngàn ngày phòng giặc, đối phương không cảm thấy phiền nhưng hắn thấy phiền đấy.

(*) Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc. Khó đề phòng chu đáo đối với những kẻ xấu.

Vì vậy chỉ một lần bại lộ, cho dù lên trời xuống đất, tìm khắp mọi nơi, trên từ mây biếc dưới đến suối vàng cũng phải bắt được cái kẻ lén lút này.

Đây chính là ma!

Cố chấp! Điên cuồng! Liều lĩnh! Cho dù có hủy hoại tất cả!

Sau khi ánh sáng trắng trở lại hiện thực, nó không những không dừng lại mà còn bay thẳng lên trời, Quý Hạo theo sát phía sau, không quên bọc Nguyễn Minh Trì ở sau lưng.

Trở lại hiện thực, hắn càng mạnh hơn, có thể dễ dàng phá vỡ hư không, nguyên tố ma khí tràn vào vô tận, nhưng ánh sáng trắng dường như mạnh hơn một bậc, Quý Hạo cố hết sức đuổi theo nhưng không đuổi kịp.

Cho đến khi ánh sáng trắng va vào một kết giới nào đó trên bầu trời, toàn bộ không gian rung chuyển, thậm chí lục địa Thiên Thương còn hơi méo mó, một sức mạnh khủng khiếp nào đó từ không gian khác tràn vào, sức mạnh của ánh sáng trắng tăng lên, chớp mắt đã áp đảo Quý Hạo, ánh sáng và bóng đen trôi nổi trên bầu trời giống như thần, khiến người ta cảm thấy sợ hãi không thể cưỡng lại.

Quý Hạo đuổi sát sao không hề dừng lại.

Cơ thể cường tráng lơ lửng giữa không trung, ngước nhìn ánh sáng trắng, suy đoán từ trước tới nay đã được chứng thực.

Ánh sáng trắng, quả nhiên không phải là tồn tại của chiều không gian này.

Nó có năng lực phá vỡ chiều không gian này, thậm chí có thể gọi sức mạnh của chiều không gian cao hơn, vậy ta… nếu như lợi dùng lối đi này, có thể trở về hiện thực thoát khỏi số phận trong sách hay không?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, ánh sáng trắng đột nhiên bao phủ bầu trời, giống như trời sụp xuống, biển cả đảo ngược, núi cùng nhau nhô lên, vì thế vật đổi sao dời, hóa thành một bức tranh cuộn núi sông, che ngợp cả bầu trời ép tới Quý Hạo, dĩ nhiên định ép Quý Hạo vào trong bức tranh, mãi mãi không thể thoát khỏi.

Quý Hạo cắn chặt hàm răng, đang định xoay người bỏ chạy, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó bị cưỡng chế cùng với sức mạnh của pháp khí này.

Đó là một loại sức mạnh cường đại, hung hăng như tiền sử viễn cổ, mà hắn có thể cảm nhận được lực lượng đó rất gần gũi với hắn, thật giống như vốn nên thuộc về hắn, bay về phía hắn với sức mạnh khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi.

Giống như chim yến về tổ, ríu rít, vui mừng.

Ý nghĩ phải rời đi trong nháy mắt nhạt đi, Quý Hạo thoáng chần chờ, hắn ôm chặt thân thể Nguyễn Minh Trì vào trong ngực, dùng ma vụ bao phủ lấy y để y khỏi bị thương, sau đó không lùi lại mà đâm đầu vào trong bức tranh đó.

Bức tranh cuộn giống như một vật thể sống, cuộn Quý Hạo lại, đồng thời cũng cuộn tròn tất cả mọi thứ của lục địa Thiên Thương thu vào trong bức tranh.

Bóng tối của hư vô giáng xuống, vô biên vô hạn, vô thanh vô tức.

Ở giữa bóng tối có một bức tranh vẽ sông núi ngạo nghễ lơ lửng, tiên khí mờ ảo, uy lực vô biên, ánh sáng vàng nhạt ở bên mép thậm chí lộ ra thần tính, có thể nhận ra đó là bảo vật của trời đất.

Lúc này một đám sương tiên khí mờ ảo phủ xuống, dần hóa thành một hình người, áo dài trắng không vết nhơ nhẹ nhàng đáp xuống, tóc đen đến thắt lưng tựa như thác nước ngân hà, giữa lông mày có nốt ruồi son nho nhỏ lộ ra thần tính, nhưng tiên khí quanh thân lại mờ ảo, đạo pháp thanh cao trong trẻo đầy chính khí.

Y có hàng lông mi dày, đôi mắt không buồn không vui nhìn xuống dưới chân mình, chỉ có đôi môi khẽ mấp máy, đọc ra những từ ngữ khó hiểu, sau đó vươn bàn tay trắng nõn không tì vết, nắm bức tranh trước mặt.

Nếu nhìn lại dung mạo của người này, vậy mà lại rất giống Nguyễn Minh Trì mà Quý Hạo mang vào tranh, chỉ trừ nốt ruồi son thì giống hệt nhau như đúc.

Mặt mày y đoan chính, khí thế rất mạnh, chỉ có ánh sáng thấp thoáng trong mắt lộ ra chút sầu lo, y yên lặng nhìn bức tranh trước mắt đang định thu hồi.

Một giây sau, bàn tay đã thu lại ngay lập tức.

Giữa cuộn tranh giống như bị ngọn lửa thiêu rụi, lan ra những vết đen cháy xém, ma khí cuồn cuộn trên bức tranh, mắt thấy có thứ sắp phá họa mà ra.

“Không ổn!”

Tiên nhân phục hồi tinh thần lại!

Là chân thân của thiên ma cho hắn sức mạnh!

Chân thân thiên ma đang kêu gọi Quý Hạo! Đang kêu gọi hắn trở về! Một khi cả hai thành công, thiên ma liền chân chính sinh ra!

Vì thế tam giới đại loạn, dân chúng lầm than, máu chảy thành sông, lục địa sụp đổ… Đáy mắt tiên nhân hiện lên vết đỏ, ảo não không thôi vì sơ suất của mình, cuối cùng bắn ra một giọt máu ở đầu ngón tay đang nắm chặt pháp bảo, sau đó xoay người lại, dấn thân vào pháp bảo giấc mộng về giang sơn.

Vào giây phút cuối cùng, y quyết định dùng toàn bộ ba hồn sáu phách của mình phong ấn thiên ma Quý Hạo mãi mãi.

Pháp bảo giấc mộng về giang sơn!

Đóng!



Khi Quý Hạo tỉnh lại, hắn đang đứng trước một chiếc quan tài bằng băng.

Trong không gian tối tăm lạnh lẽo, trước mắt hắn là một quan tài băng làm bằng ngọc lạnh nghìn năm, bên trong có một nam tử đang ngủ say. Nam tử mặc một bộ áo dài màu trắng, trông vô cùng tuấn mỹ, hệt như mây trời cuối xuân tháng ba, sạch sẽ không tì vết, thanh cao tao nhã, tướng mạo tuyệt đẹp khó tả rồi lại làm cho người ta không biết tiếp cận như thế nào.

Ngày từ ánh nhìn đầu tiên, Quý Hạo đã yêu y.

Trắng nõn không tì vết, khiến người ta muốn vấy bẩn.

Hắn cụp mắt nhìn người trong quan tài băng, vươn tay lướt qua lông mày và cằm của y, tuy vẻ ngoài sống động như thật nhưng xúc cảm trong tay lại mất tính đàn hồi, có chút cứng cứng, sờ không có đã.

Trong lòng Quý Hạo khó nén nổi tình cảm yêu thương, cảm xúc trào dâng đang nhen nhóm trong lòng mang theo một chút xót xa, hệt như không biết từ lúc nào trong lòng đã khoét ra một lỗ hổng lớn bị gió lùa vào thổi đau đớn.

Ngươi là ai?

Ta là ai?

Một ý nghĩ như vậy thoáng qua trong đầu, trong mắt Quý Hạo hiện lên một màn sương đen, hắn theo thói quen muốn nhìn xem mạch thế giới này, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, thế giới ổn định, chủ nhân thế giới ổn định ở trên cao, giáng đòn một nặng nề đối với những kẻ vọng tưởng định trộm nhìn bí mật của thế giới.

Thức hải Quý Hạo đau đớn, khơi dậy sóng lớn, thần hồn bất ổn.

Một lúc lâu.

Mới bình tĩnh lại.

Quý Hạo suy nghĩ một lát, không nên tùy tiện thăm dò mạch thế giới, đó là lẽ thường tình của tiên ma sẽ khiến cho bề trên không vui, sao mình có thể làm chuyện như vậy, hơn nữa còn làm thuận tay đến thế giống như đã làm qua trăm ngàn lần.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, Quý Hạo suy nghĩ một lát lại nhìn người trong quan tài băng, chậm rãi đi ra khỏi mật thất dưới lòng đất.

Vừa bước ra khỏi cửa, một đám người quỳ xuống, đồng thanh hô: “Cung nghênh ma tôn!”

Quý Hạo nhìn đám người trước mặt, im lặng vài giây, sau đó tiếp nhận thân phận của mình.

Ma tôn à?

Tuy ghe có vẻ hơi xa lạ, nhưng sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể có tính phá hoại vô cùng lớn, dày đặc sắc bén, có cảm giác ăn mòn mãnh liệt, mê hoặc và hỗn loạn, hiển nhiên cũng không phải sức mạnh nghiêm túc gì.

Lại nói bạn bè có thể nhận lầm, nhưng lấy địa vị như ma tôn, còn có thể nhận lầm sao?

“Đứng dậy đi.” Quý Hạo gật đầu, ánh mắt rơi vào mấy tên thị vệ, cuối cùng chuyển đến người gần hắn nhất.

Quả nhiên, lão thị vệ tiến lên một bước nhỏ, còn nói thêm: “Quân đoàn tấn công nhân gian sắp tập hợp, mấy vị tướng quân đến đây báo cáo tình hình quân sự với ngài, mời ngài ngồi ở nội sảnh của ma tôn.”

Quý Hạo nhướng mày, tấn công nhân giới, tại sao phải tấn công nhân giới?

Vì nhân ma không thể cùng tồn tại à?

Quý Hạo bình tĩnh đi vào sảnh trong theo hướng dẫn của tôi tớ, nhưng càng cách xa mật thất dưới lòng đất, nỗi lo lắng trong lòng hắn lại như thủy triều dâng lên, hệt như sợi dây thừng duy nhất níu kéo hắn bị kéo căng đến cực hạn, kéo đến mức trái tim hắn đau nhói, hắn chậm rãi dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Cánh cửa sắt tối màu đóng chặt ở cuối hành lang, không có chút trang trí nào, vô cùng đơn giản, nhưng nhìn thoáng qua có thể nhìn ra ở đây đã dụng tâm thế nào.

Cổng sắt là sắt chìm dưới biển sâu trăm triệu năm tuổi, cho dù là hắn cũng không cách nào phá vỡ, vách tường là tơ do thiên tằm nhả ra từ lăng mộ của các vị thần, chúng là nguyên vật liệu quan trọng rèn đúc thần khí phòng ngự là vật vô giá, không biết có bao nhiêu tiên ma vì nó mà tranh đoạt, nhưng rơi vào tay hắn lại phủ đầy mấy trăm mét vuông mật thất dưới lòng đất, lặp đi lặp lại ba tầng, sau đó nhìn vô số cấm chế trong hành lang này, tất cả đều là thủ pháp của hắn.

Có tâm bố trí chính là vướng bận và tình yêu còn chất chứa trong trái tim.

Lần nhìn lại này, dường như có hàng ngàn ánh mắt, làm trái tim Quý Hạo nặng trĩu, còn chưa rời đi mà nỗi nhớ nhung đã vô bờ vô tận.

Lão hầu dường như biết hắn đang lo lắng cái gì, trầm giọng nói: “Các tướng quân đều đang chờ ngài, nhân gian dựa hơi tiên giới, lại bất kính với ma giới, chắc hẳn ma hậu cũng không đành lòng thấy ma tộc ta thế yếu, khi ngài xong việc thì đi theo ma hậu cũng không muộn.”

Quý Hạo cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn ông.

Lão hầu quả nhiên biết rất nhiều, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa linh hồn ma hậu đã vô cùng suy yếu, nếu không tìm được thể xác có thể thay thế sẽ rất nguy hiểm. Lần này tấn công nhân gian là do nhân tộc khiêu khích trước, hơn nữa ma hậu đến từ nhân giới, hy vọng tìm được người phù hợp với linh hồn của người có lẽ sẽ rất cao.”

“Ma tôn, việc này không thể chậm trễ nữa.”

Quý Hạo chắp tay sau lưng, tai thì nghe mấy lời này nhưng trong đầu hắn lập tức tràn ngập suy nghĩ, hắn không hề có một tí ký ức nào cũng không có cảm giác gì với việc nhân gian khiêu khích, nhưng nếu người trong mật thất có thể tỉnh lại, hắn biết việc này mình không làm thì không được.

Lên trời xuống đất, tìm khắp mọi nơi, trên từ mây biếc dưới đến suối vàng, hắn nhất định phải phục sinh người đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.