Quý Hạo đuổi theo ánh sáng trắng, rời khỏi thế giới giả tưởng nhỏ bé, nhưng thế giới đáng lẽ sụp đổ bất ngờ vẫn tồn tại.
Một đóa hoa một thế giới, một ý niệm một trần duyên.
Sự cố chấp của ma và sự quyến luyến của tiên gồng gánh sự tồn tại của thế giới nhỏ này, thế giới này vẫn có thể tiếp tục vận hành sau khi bản tôn (*) rời đi.
(*) Có nghĩa là tự xưng hoặc bản chất của bản thân. Ý ở đây là linh hồn thiên ma của Quý Hạo đã rời đi.
Khi Nguyễn Minh Trì đứng dậy khỏi giường phẫu thuật, cậu phát hiện ra nơi này rất lộn xộn, các bác sĩ ngã trái ngã phải, còn Quý Hạo cũng bất tỉnh giữa những người này.
Cậu sờ sau lưng, nhớ rõ cảm giác dao cắt vào da thịt nhưng sao ngay cả một vết thương cũng không có.
Song chẳng mấy chốc cậu cũng không để ý tới mình, quấn chặt áo phẫu thuật nhảy xuống giường, bước chân trần qua người khác, đi tới bên người Quý Hạo.
Quý Hạo nằm trên mặt đất, tuy đã hôn mê bất tỉnh nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ thống khổ, dường như đang giãy dụa trong ác mộng, lông mày nhíu chặt.
Nguyễn Minh Trì thở dài, biết Quý Hạo đã ngăn cản tất cả.
Có lẽ là mê man một lần, sau khi tỉnh lại đầu óc đã tỉnh ra, chợt phát hiện mình thật ngây thơ ngu ngốc, cho dù là vội chuộc tội, cho dù người thực hiện ca phẫu thuật có chuyên môn nhất, thì kỹ thuật y học hiện tại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467809/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.