Thuỵ Du đã vào nhà từ lúc nào nhưng Đình Dương vẫn đứng đó, một mìnhdưới cơn mưa nặng hạt. Hắn bần thần nhìn vào khoảng không trước mắt,trong đầu liên tục lặp lại những gì đã diễn ra. Hắn vừa hôn cô, hắn vừahôn người hắn thích. Trên môi vẫn còn vương lại hơi ấm còn sót lại, rấtgần, rất chân thật. Đình Dương có chút không dám tin vào hành động vừarồi của mình, hắn không nghĩ mình sẽ làm điều đó, có lẽ là do điệu nhảyvừa rồi thôi thúc hắn. Giây phút ấy, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúcvà xúc động, dường như không muốn dừng lại.
Cho đến khi Thuỵ Du vội vàng bỏ chạy, Đình Dương mới giật mình, và có sợhãi. Hắn lo lắng rằng mình đã doạ sợ Thuỵ Du, thế nhưng hắn lại khôngcảm thấy hối hận vì hành động này. Đình Dương cúi người nhặt chiếc dùnằm lăn lóc giữa nền xi măng rồi mang theo theo trái banh bóng rổ quaylại về nhà.
Đình Dương bỏ mặc việc mìnhđang ướt như chuột lột mà đứng trước của phòng Thuỵ Du, một nửa muốnvào, một nửa lại thôi. Hắn không biết mình nên giải thích như thế nàocho hành động đó của mình, thế nhưng hắn không muốn Thuỵ Du sợ. Hắn muốn nói rõ cảm xúc của mình.
Phân vân mãi,cuối cùng Đình Dương cũng quyết định bước vào. Thế nhưng thật tệ, lúcnày căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, cô gái trên giường cũng đãngủ say. Đình Dương đủ sáng suốt để biết rằng Thuỵ Du không thể đi ngủkhi trời vừa tối, hắn biết cô đang muốn tránh mặt mình rồi. Điều nàycàng khiến hắn hoang mang hơn nữa, chẳng lẽ cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327378/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.