Trong một phòng tranh nhỏ hẹp, Khải Ân cố gắng vẽ nên vài đường trêntờ giấy khổ lớn nhưng không được. Những được nét cứng nhắc và rời rạc,tất cả đều khiến cậu cảm thấy không hài lòng. Khải Ân đặt bút chì vàolọ, tiện tay giật tờ giấy đang kẹp trên giá xuống rồi vò nát, ném sangmột bên. Sau đó cậu lại vẽ tiếp xong rồi lại vứt bỏ, một quá trình lặpđi lặp lại. Cuối cùng, sau một quá trình nỗ lực nhưng không thành công,Khải Ân không vẽ nữa. Có lẽ hôm nay không phải là ngày thích hợp để làmđiều này.
Đóng cửa phòng tranh xong đã là 10 giờ đêm, Khải Ân đi bộ về nhà. Nơi gia đình cậu sinh sống không cách xa nơi này lắm. Phòng tranh này là do một người có đam mê với hội họalập nên, nhưng sau này anh ta đi du học nên liền để lại cho Khải Ân làmnơi để thư giãn.
Đoạn đường về nhà rấtngắn, chẳng mấy chốc Khải Ân đã dừng lại trước một căn nhà hai tầng nằm ở phía cuối đường. Từ khi xảy ra chuyện năm đó, mẹ cậu bị trầm cảm nêncha cậu đã đưa gia đình đến một nơi khác, tách biệt khỏi cuộc sống ồn ào của gia tộc để cho vợ mình tịnh dưỡng. Ông cũng cố gắng tìm một ngôinhà với kích thước vừa phải và ấm cúng, để bà không phải chìm trong cảmgiác cô đơn mỗi khi ông buộc phải đi vắng.
Người mở cửa cho Khải Ân là một người giúp việc lớn tuổi.
- Cha tôi đã về chưa?
- Dạ rồi, ông chủ đã về từ buổi chiều, trưa nay bà chủ lại gặp ác mộng.
- Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327376/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.