Buổi chiều, Đình Dương chở Thụy Du rời trường trong ánh mắt ghen tị của nhiều người. Bất quá điều đó cũng không làm hắn để tâm là bao. So với lúc sáng thì tình hình của cô tốt hơn rất nhiều, không hề bị sự bất ngờ làm cho suýt ngã nữa.
Về tới nhà, Đình Dương không lên phòng ngay mà lượn vào nhà bếp một chuyến để uống nước. Trước khi bước lên cầu thang hắn liền quay lại dặn dò Thụy Du đang bận rộn quét nhà. Vẫn là tông giọng nhàn nhạt như cũ.
_ Về sau cứ 7 giờ tối tôi sẽ ăn cơm. Cứ canh giờ mà chuẩn bị.
_ Dạ, em đi làm cơm ngay đây.
Thụy Du ngoan ngoãn trả lời rồi lại tiếp tục công việc của mình. Trong lòng luôn tự nhắc nhở bản thân phải là một người hầu tốt. Nếu không thì cô sẽ rất áy náy với ba mẹ Đình Dương. Tiền họ trả cho tổ chức là để cô bảo vệ hắn nhưng còn số tiền họ bỏ ra ở Royal xem như bù cho thân phận người hầu của cô đi. Dù sao hưởng thụ tiền của người khác mà không có hồi đáp phù hợp cũng không phải là cách sống của cô.
Bằng động tác thuần thục, chẳng mấy chốc Thụy Du đã nấu xong bữa tối. Sau đó cô liền trở về phòng làm bài tập. Nhìn qua thật giống cuộc sống của một học sinh bình thường.
Lượng bài tập về nhà tương đối nhiều nhưng buổi chiều Thụy Du đã hoàn thành hơn một nửa ở trường. Bây giờ chỉ còn lại bài tập tiếng Anh. Với hơn 10 năm dùng tiếng Anh như một loại ngôn ngữ giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327339/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.