Lâm Mặc nói, kẻ xấu hôm qua không thể đắc thủ, ắt hẳn sẽ còn quay lại, tuyệt thế cao thủ hành hiệp trượng nghĩa như y không thể bỏ mặc, tình nguyện ở lại bảo vệ Lưu Chương.
Chính vì vậy, khung cảnh hiện giờ chính là Lâm Mặc nằm sấp trên án thư nhìn Lưu Chương nhàm chán gảy bàn tính. Hôm nay tiệm mở cửa, trái ngược với bên ngoài người qua kẻ lại nhộn nhịp, cửa tiệm binh khí tồi tàn này tuyệt không có một ai ngó ngàng đến.
"Ta nói này, nơi này của ngươi căn bản chính là sinh ý thất bát, có gì để tính với toán chứ?" Lâm Mặc hai tay chống cằm, thập phần không hiểu nổi Lưu Chương cả ngày cứ lạch cà lạch cạch gảy bàn tính để làm gì.
"Tính tiền lỗ." Vốn dĩ đã buôn bán không tốt, lúc này lại nhiều thêm một miệng ăn, muốn sống qua ngày lại càng khó khăn.
Lâm Mặc ngược lại vẻ mặt vô cùng thản nhiên, "Đợi ta tìm được bảo kiếm, đem về sư môn, ngươi cũng sẽ không cần phải phát sầu vì tiền nữa."
Ngươi quay về sư môn của ngươi, liên quan gì tới việc buôn bán của ta? Lưu Chương không hiểu hai chuyện này có liên quan gì với nhau, hoàn thành sổ sách lại tiếp tục đi đến bên lò rèn, mài bóng một thanh đoản kiếm.
"Các hạ nhàn rỗi như vậy, định tìm bảo kiếm thế nào?" Lẽ nào trông chờ bảo kiếm mọc chân tự tìm đến hay sao, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Mặc người này chẳng đáng tin chút nào.
Lâm Mặc cười nhẹ, liếc nhìn kẻ ngốc trên mặt toàn là nghi hoặc kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vat/1160609/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.