Tuyệt thế cao thủ hành hiệp trượng nghĩa - Lâm Mặc - chạy ngược chạy xuôi giữa phố xá náo nhiệt, tìm kiếm một kẻ ngốc tên Lưu Chương.
Lâm Mặc lắc lắc túi tiền nhỏ vừa cướp lại được từ tay một tên giả què lửa đảo ven đường. Trong túi cũng chẳng có mấy đồng, thế nhưng xem ra lại có vẻ là toàn bộ gia sản của tên oan gia Lưu Chương kia. Cũng thật hào phóng, chỉ có điều lại đưa hết cho một tên lừa đảo.
Đến trước một tiệm binh khí đóng chặt cửa, Lâm Mặc dừng bước chân, quan sát một vòng cửa tiệm tồi tàn vắng vẻ này. Cửa lớn đóng mấy tầng bụi, trên dưới đều mang một vẻ cũ kỹ.
Cái tên ngốc đó đang ở nơi này.
Lâm Mặc tiến đến gõ cửa, cánh cửa lung lay như thể sắp đổ sập xuống, động nhẹ một cái liền cọt kẹt ầm ĩ, chầm chậm mở ra một khe hở không lớn không nhỏ, vừa đủ để y nhìn thấy bàn tay người đang ngồi trong phòng gảy bàn tính ngưng lại giữa chừng. Lưu Chương sững sờ, cảm thấy người ngoài cửa kia hết sức kì quái.
"Hôm nay cửa tiệm không mở, nếu như khách quan muốn xem binh khí thì ngày mai hãy đến." Lưu Chương nói xong câu này liền đứng dậy chuẩn bị đóng cửa lại như cũ.
Lâm Mặc duỗi một chân chặn cửa, thuận tiện chen nửa người vào trong, tựa vào khung cửa, hiển nhiên không định cứ như vậy rời đi, càng không có ý định trực tiếp trả túi tiền cho tên ngốc nào đó.
"Để ta đoán nhé, ngươi tên Lưu Chương, đúng hay không?" Lâm Mặc không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vat/1160608/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.