Cố Vọng Thư không hỏi nữa, bước nhanh về phía "Thu Thủy Cư".
Tân Hà ngồi trên trường kỷ hoa nhài gần cửa sổ, khóc thương tâm. Các nha đầu ngăn lại, quỳ xuống đất, không để cho nàng ra ngoài.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của tiểu nha đầu thông báo, Cố Vọng Thư vén rèm vào phòng.
"Tứ thúc." Tân Hà xuống trường kỷ nhào vào trong ngực hắn.
Các nha đầu đưa mắt ra hiệu cúi đầu lui ra ngoài.
Cố Vọng Thư hôn lên đ ỉnh tóc nàng, kéo nàng ngồi xuống trường kỷ, tự mình vắt khăn nóng lau mặt cho nàng.
"Tứ thúc, thiếp muốn đi thăm tổ mẫu, bà ấy bị bệnh..." Tân Hà túm lấy ống tay áo của hắn.
"Qua vài ngày nữa rồi đi, được chứ?" Cố Vọng Thư thấp giọng dỗ dành. Gần đây thời buổi rối loạn, hắn không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Sắc mặt của Tân Hà trắng bệch: "Vì sao?" Tứ thúc còn đang vì chuyện năm đó…. Mà oán hận ngoại tổ mẩu không?
Nét mắt của tiểu thê tử không đúng, Cố Vọng Thư thở dài một tiếng, ôm nàng vào trong ngực, "Nàng đừng suy nghĩ lung tung. Mấy ngày nay kinh đô không yên bình, ta chỉ lo lắng..."
Tân Hà ngửa mặt nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.
Cố Vọng Thư lại không nói nữa, chuyện triều đình nàng cũng không rõ. Nói nhiều lại sợ nàng lo lắng.
Cố Vọng Thư không nói gì. Tân Hà liền nhìn chằm chằm hắn. Đôi mắt của nàng mở to ra. Hắn đưa tay che hai mắt nàng, bất đắc dĩ nói: "Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vat-trong-long-ban-tay/3532406/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.