Bạch Thanh Tứ, Lãnh Giác và Bạch Linh Linh đồng loạt quỳ ở Lang Sơn Tuyết Điện, ai cũng cho mình là đúng.
Cả đám giải thích kể lể phân bua một hồi làm Vua Sói Tuyết đau hết cả đầu. Song cuối cùng Vua Sói Tuyết vẫn tách được lời khai của từng người rồi tổng kết như sau:
Bạch Thanh Tứ: Sói dê dã chiến! Không có vương pháp!
Bạch Linh Linh: Tôi là một con sói biến thái! Xin hãy bắt tôi!
Lãnh Giác: Tôi không biết cái bee gì hết!
Vua Sói Tuyết trầm mặc một hồi, quay sang hỏi Liễu Tiêu: “Em là Thị vệ trưởng trong cung, em thấy thế nào?”
Liễu Tiêu còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu, sao lại hỏi bé: “Em không biết.”
Vua Sói Tuyết dẫn dắt bé: “Bé Tiêu nghĩ kỹ này… em có cho rằng Dương quý phi sẽ phạm pháp không?”
“Tất nhiên là không rồi.” Liễu Tiêu đáp, “Dương quý phi lúc nào cũng tuân thủ luật pháp hết!”
“Bổn vương cũng nghĩ vậy.” Vua Sói Tuyết nói, “Ta thấy là hiểu lầm thôi.”
Bạch Thanh Tứ giận tím người: “Sao lại hiểu lầm? Hiểu lầm gì ở đây? Thần chính mắt nhìn thấy đấy!”
Bạch Linh Linh vừa nghe đã hiểu Vua Sói Tuyết đang bênh mình và Dương quý phi, thế là hắn lập tức vứt bay cái tội danh “biến thái” rồi bắt đầu lật kèo: “Ta thấy mi rình trộm Dương quý phi thì có!”
“Cái gì?” Bạch Thanh Tứ không ngờ lại bị cắn ngược, “Ta… ta rình trộm bao giờ ơ kìa?”
Bạch Linh Linh hô: “Chính là mi!”
Lãnh Giác cũng hoàn hồn, lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng! Là mi rình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031869/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.