Liễu Tiêu không hiểu “đuôi dê” mà Dương quý phi nói là gì.
Bé hoang mang quay về Lang Sơn Tuyết Điện. Trong điện Lang Sơn, Vua Sói Tuyết đang nằm ngủ, trông như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích.
Liễu Tiêu ngồi bên sập, lẳng lặng ngắm Vua Sói Tuyết.
Hồi lâu sau, Vua Sói Tuyết mở mắt cười hỏi bé: “Sao thế?”
Liễu Tiêu bặm môi hồi lâu mới đáp: “Em cũng không biết nữa!”
Thấy Liễu Tiêu như có tâm sự, Vua Sói Tuyết bèn ôm bé lên sập, bảo: “Dạo này em có tâm sự gì à.”
Liễu Tiêu tưởng mình che giấu rất tốt rồi chứ, ngờ đâu vẫn bị Vua Sói Tuyết nhìn thấu. Liễu Tiêu đành thở dài đáp: “Đúng là không gì giấu được con mắt tinh tường của Đại vương!”
“Cũng coi là giấu được.” Vua Sói Tuyết nói khẽ khàng, “Ta vẫn chưa nghĩ ra em đang bận tâm chuyện gì.” Vua Sói Tuyết ngẫm nghĩ chốc lát, chợt hỏi: “Liên quan đến Lãnh Giác à? Ta thấy hôm nào em cũng đến đó chơi.”
“Không liên quan đến bạn ấy.” Liễu Tiêu lắc đầu.
Vua Sói Tuyết càng thêm khó hiểu: “Thế thì ta chưa nghĩ ra.”
Liễu Tiêu thấy dáng vẻ nhức đầu vì gặp phải đề khó của Vua Sói Tuyết thì thấy hiếm lạ: “Đại vương cũng biết phiền não ư?”
Vua Sói Tuyết bật cười: “Tất nhiên rồi. Ai mà chẳng có phiền não hả bé.”
Liễu Tiêu: “Ừm đúng, em cũng có phiền não…”
Vua Sói Tuyết bèn được đà khẽ hỏi bé: “Phiền não của em là gì? Kể cho bổn vương nghe nào, xem bổn vương có giúp được gì cho em không.”
Liễu Tiêu mừng rỡ: “Nhất định Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031868/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.