Thấy Liễu Tiêu bảo muốn nướng cá, Lãnh Giác chỉ có thể kêu “bee” một tiếng rồi chống chế: “Nhưng… nhưng tớ không ăn cá.”
“Ừ ha…” Liễu Tiêu nghĩ một lúc rồi hí hửng reo lên, “Nhưng tớ ăn nè. Tớ có thể giúp cậu kiểm chứng xem nó ngon không.”
Lãnh Giác cũng ngẫm nghĩ một hồi, sau rốt bảo: “Nhưng đây là quà Bạch Tử đại nhân tặng tớ. Ngài ấy biết thừa tớ không ăn cá, nên không lý nào lại tặng tớ vì nó ăn ngon cả.”
“Ừm, cậu không ăn cá… chỉ ăn cỏ… nhưng lỡ Bạch Tử đại nhân không nghĩ đến cái này thì sao?” Liễu Tiêu mạnh dạn bày tỏ ý kiến của mình: “Bởi vì tớ thấy Bạch Tử đại nhân không được thông minh lắm đâu…”
Lãnh Giác hơi cạn lời: “Hả? Cậu nói thế khiến tớ bất ngờ đấy.”
“Sao bất ngờ?”
Lãnh Giác đành phải đáp: “Người bị cậu đánh giá là ‘không thông minh’… chắc không nhiều.”
“Ý tớ không phải bảo ổng không thông minh, mà là ổng cũng có thể làm ra chuyện ngu ngốc ấy.” Liễu Tiêu vội vã giải thích, “Có lẽ ổng muốn tặng cá ngon để cậu thích đó, nhưng mà tự nhiên quên cậu chỉ ăn chay.”
Lãnh Giác ngớ người, “Cậu nghĩ ổng muốn khiến tớ thích à?”
“Ừ hứ.” Liễu Tiêu kể, “Cậu không biết chứ lần trước Bạch Tử đại nhân thích Ragdoll tinh cũng tặng con cá này cho ảnh á. Mà bị cái Ragdoll không thích nên trả lại ổng luôn.”
“Ragdoll tinh?” Lãnh Giác giật thót mình, “Là mèo yêu đẹp nhất Bắc Quốc đấy á?”
“Ừ ý, ảnh đó.”
“Ổng tặng con cá này cho mèo ragdoll nhưng người ta không thèm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031864/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.