Liễu Tiêu thấy khí áp quá thấp thì lại càng sợ hãi. Vua Sói Tuyết không nói câu gì, lên thẳng kiệu, Liễu Tiêu cũng đi theo, lòng dạ thấp thỏm bất an vô cùng. Sau khi đến Lang Sơn Tuyết Điện, Vua Sói Tuyết cũng chẳng buồn ngó ngàng đến bé mà vào luôn Ngự thư phòng. Sau sự kiện “Từ ngự sử đại náo Ngự thư phòng” hôm nọ thì Liễu Tiêu cũng hiểu ra rằng phi tần không được đặt chân vào Ngự thư phòng, nên bé không dám đi theo vào nữa. Vua Sói Tuyết cũng chẳng còn việc gì phải làm ở Ngự thư phòng, đi vào báo danh hết ca xong thì liếc Cáo Đỏ: “Ông muốn nói lại thôi là muốn nói gì?” Cáo Đỏ thưa: “Đại vương, ngài đã hai lần đến điện Thanh Tước đúng “thời điểm mấu chốt”, e rằng Minh Hậu đã đoán được có nội gián…” “Nói không chừng là Minh Hậu đang cố ý thử bổn vương.” Vua Sói Tuyết nói. Có thể Minh Hậu đã cố tình thăm dò, mà còn là cực kỳ cố ý và thăm dò một cách công khai, khổ nỗi Vua Sói Tuyết vẫn khó nhịn nổi mà giẫm vào cái bẫy này. Cứ nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch mặc sờ mó của Liễu Tiêu là Vua Sói Tuyết lại tức sôi máu. Cáo Đỏ lại nói: “Chỉ là Tiêu mỹ nhân…” “Được rồi.” Vua Sói Tuyết thừa biết Cáo Đỏ muốn nói gì, bèn ngắt lời y, “Khỏi cần nói thêm nữa.” Cáo Đỏ tức khắc cúi đầu: “Vâng, thưa Đại vương.” Sau khi báo hết ca xong, Vua Sói Tuyết trở về thiên điện. Hắn đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Liễu Tiêu đã tự giác trần truồng quỳ nghiêm trên sàn. Vua Sói Tuyết thấy thế thì cũng chẳng biết nên tức hay nên cười: “Mỹ nhân ngày càng thành thục nhỉ.” Liễu Tiêu lại cúi rạp người hô lên: “Tiểu nhân không biết tội ạ.” Vua Sói Tuyết lại dở khóc dở cười: “Em đây là giống ai vậy? Mở mồm ra là ‘tiểu nhân không biết tội’, nghe có giống là đang nhận tội không? Giống khiêu khích bổn vương hơn đấy!” Liễu Tiêu hoảng hốt phân bua: “Tiểu nhân không dám khiêu khích Đại vương… Nhưng mà tiểu nhân thật sự không biết…” Nếu người khác mà nói thế, trắng ra là để trốn tội. Còn Liễu Tiêu mà nói thì đúng là bé đang nói thật. Vua Sói Tuyết chắp tay sau lưng đi hai bước, đứng yên trước mặt Liễu Tiêu, nói: “Em bảo người trong thôn em đều gọi em là Nhị Ngốc phải không?” “Vâng, thưa Đại vương.” Liễu Tiêu không ngờ Đại vương lại hỏi vấn đề này, làm bé cũng đực mặt ra không hiểu. Vua Sói Tuyết cười gằn: “Gọi chẳng sai chút nào.” Liễu Tiêu thấy Vua Sói Tuyết có vẻ còn giận hơn lần trước thì lại càng thêm sợ hãi, song bé cũng chẳng biết phải làm sao cho phải, đành phải tỏ ra thành khẩn, ôm lấy đuôi mình, nơm nớp nói: “Ban nãy… ban nãy em tự bỏ 18 viên ngọc lưu ly kia vào rồi ạ… không nhọc phiền Đại vương…” Vua Sói Tuyết sững sờ, không ngờ trước được chuyện này. Liễu Tiêu lại lê đầu gối đến gần Vua Sói Tuyết, tính cởi dây lưng của Vua Sói Tuyết để tiến hành phục vụ giống lần trước. Sắc mặt bé khẩn thiết, hệt một đứa trẻ vừa hoang mang vừa hoảng loạn, đến cả khóe mắt cũng đã hoe đỏ. Thế nhưng Vua Sói Tuyết lại giữ lấy tay Liễu Tiêu, “Em vừa chìa tay đã định tháo thắt lưng của bổn vương? Bổn vương đã đồng ý chưa?” Liễu Tiêu nghe thế thì càng thêm cuống, nghĩ là Đại vương đã giận quá mà không cho mình phục vụ, lập tức run rẩy nói: “Tiểu nhân xúc phạm thánh thể, tội đáng chết vạn lần…” “Không, không phải như thế.” Vua Sói Tuyết vốn khá tức giận, song thấy Liễu Tiêu lúc này vừa hoảng sợ vừa hèn mọn thì lại không đành lòng trách móc bé. Vua Sói Tuyết cởi áo choàng rồi khoác lên thân thể trần truồng của Liễu Tiêu rồi đỡ bé đứng dậy, bảo: “Không chỉ ta, mà cả em nữa… Dây lưng không được cho người khác dễ dàng cởi ra.” Liễu Tiêu sững sờ: “Đại vương nói…” “Haizz, em không cha không mẹ, không ai dạy em biết những điều này nên không trách em được.” Vua Sói Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Liễu Tiêu, “Thân thể, da tóc chỉ được cho người thân thiết động vào thôi, còn không thì chính là bắt nạt. Ta bực mình vì em đã ngốc đến mức không biết trân trọng bản thân nên bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.” Bấy giờ Liễu Tiêu mới hiểu tại sao bé lại cảm thấy xấu hổ khi cởi quần áo dưới hình dạng con người, và tại sao khi Minh Hậu động chạm, bé lại thấy khó chịu như thế… Liễu Tiêu là trẻ mồ côi, sinh ra nơi hoang dã, lớn lên trong môi trường tự nhiên, chưa từng được học những điều này, càng không có người lớn bảo ban dạy dỗ, vậy nên ngây thơ chẳng biết điều gì. Đến giờ may mà nhờ Vua Sói Tuyết nên bé mới hiểu được một ít. Liễu Tiêu ngước lên nhìn Đại vương, hốc mắt thoáng ươn ướt, “Vậy là, vậy là Minh Hậu cố tình bắt nạt em?” Vua Sói Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Hắn chẳng phải thứ tốt lành gì đâu, em tránh xa hắn ra.” Liễu Tiêu nói, “Em thật sự không biết! Em còn tưởng ngài ấy hòa ái dễ gần, đối xử tốt với em.” “Hòa ái dễ gần?” Vua Sói Tuyết cười khẩy, “Hắn không hề dính dáng gì đến bốn chữ này một tí nào đâu.” Liễu Tiêu khó hiểu: “Nhưng em cũng không thấy ngài ấy xấu xa mà.” “Thế ư?” Vua Sói Tuyết cười cười, moi viên ngọc lưu ly của Liễu Tiêu, “Thế em có thấy bổn vương xấu xa không?” Mặt Liễu Tiêu tức khắc đỏ lựng. “Kẹp chặt vào.” Vua Sói Tuyết ghé bên tai Liễu Tiêu, nhẹ nhàng nhả chữ: “Một viên cũng không được để rơi.” [1] Là kiểu giường của người phương Bắc Trung Quốc được xây bằng đất, phía dưới đốt lò sưởi để cho ấm, do khí hậu ở đây rất khắc nghiệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]