Bây giờ Liễu Tiêu cũng không thể chạy ngay ra ngoài tìm những tay già đời trong cung để hỏi “kỹ thuật thị tẩm của ai là mạnh nhất” được, nhưng bé cũng có thể đoán được dựa theo lẽ thường rằng Minh Hậu hẳn là một cây cổ thụ dày dặn kinh nghiệm, lõi đời và là hạng cao thủ. Nếu không thì sao Minh Hậu có thể thỏa sức bung lụa tài năng và không ngừng leo cao đến tận ngôi vị Thái hậu chứ?
Liễu Tiêu hết sức thán phục: “Thái hậu đỉnh quá.”
“Có gì đâu, dễ ấy mà.” Minh Hậu cười gọi, “Nào, đến đây, ta dạy con.”
Minh Hậu toan kéo bé lên bậc thềm, song Liễu Tiêu vẫn cứ lắc đầu không chịu đi.
Minh Hậu hỏi: “Sao không lên?”
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: “Con không thể lên giường của ngài được.”
Minh Hậu bảo: “Đấy không phải là giường, mà là giường lò[1].”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, rồi nói: “Giường lò với giường bình thường đều là giường còn gì? Ngài chê con học dốt ạ?
Dù gì cũng là con dân miền Bắc nên bé vẫn biết về giường lò.
Minh Hậu cười tủm tỉm, nói: “Thế à? Vậy thì mình không lên giường lò nữa, học luôn ở bậc thềm cũng được.”
Liễu Tiêu vẫn chưa chịu: “Con cả ngài ở chung một phòng làm chuyện này là không đúng phải không?”
Minh Hậu ra chiều ngạc nhiên: “Sao tự nhiên con biết nhiều thế?”
“Mới hôm nọ trên lớp.” Liễu Tiêu dõng dạc nói: “Thầy dạy là: ‘Đàn ông không có việc thì không lý gì ở phòng riêng’. Con nghĩ lần trước lên giường của ngài khiến Đại vương giận chắc chính là vì điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031814/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.