Ngày hôm sau, Hạ Băng mang đôi mắt gấu trúc đến trường quay. Cô vốn không phải người trang điểm, vì thế mọi người có thể nhìn rõ cái quầng đen sì dưới mắt.
Nghĩ lại, cô rất muốn đánh mình vài cái. Không thể ngờ được, chỉ vì một nụ hôn mà cô thức cả đêm, vừa nghĩ về nó vừa nghĩ về Sở Hàn. Tuy nhiên, cô không biết một điều rằng chính cái ôm của cô là nguyên nhân gián tiếp tạo động lực để anh hôn mình.
Hoàng Quý là người đầu tiên đến hỏi thăm. "'Sao trông em nhợt nhạt thế? Tối qua không ngủ được à?"
"Vâng, chỉ một chút ạ."
"Có phải là vì đạo diễn bắt em chơi trò chơi "Tàu lượn siêu tốc" không? Anh nghe mọi người hay nói rằng cảm giác sợ hãi sẽ khiến con người bồn chồn không thể chợp mắt."
Hạ Băng lắc đầu. "Không phải, chỉ là đêm qua em xem phim đến khuya nên mới như thế thôi."
Anh còn muốn hỏi tiếp thì mọi người đã vội tiến lại hỏi thăm, khiến cho bao lời còn chưa kịp nói đã phải dứt đi. Pe-ter đứng từ xa nhìn, trong đầu tưởng tượng đủ mọi chuyện "bổ mắt" xảy ra đêm qua. Sở Hàn thấy Hạ Băng và
Hoàng Quý có cảnh hôn, suýt soát là đã thành công, mà vị thần này có tính chiếm hữu rất cao nên chắc chắn sẽ không để yên như thế....
Ấy chà chà, có lẽ vài năm tới anh nên chuyển sang làm biên kịch. Trí tưởng tượng phong phú thế này mà, biết đâu chừng nó hợp với anh còn hơn cả diễn viên!
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-to-hoa-binh-yen/3568971/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.