Sáng hôm sau, khi Hạ Băng còn đang mê ngủ thì Lâm Oanh đã gọi điện cho cô, liên tục không ngớt. Tiếng chuông điện thoại âm ỉ đến lần thứ ba mới dứt.
"Alo chi."
"Em còn đang ngủ à?"
"Vâng ạ."
Nói xong, Hạ Băng còn vươn vai rồi lật sang một bên. Hôm nay là ngày cuối cùng cô được ngủ nướng vào buổi sáng, vì thể cô muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút.
"Chị cho em năm phút đánh răng rửa mặt. Bắt đầu!"
Lâm Oanh cúp máy. Hạ Băng ngơ ngơ ngác nhìn dòng chữ "Kết thúc cuộc gọi", cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thôi kệ vậy, cứ làm theo lời chị ấy chứ biết sao giờ.
Được cho tận năm phút nhưng Hạ Băng chỉ mất ba phút để khiến cho bản thân tỉnh táo. Ngoại trừ đôi mắt còn hơi lờ đờ thì mọi thứ đều đã ổn cả.
Đúng năm phút sau, Lâm Oanh gọi điện lại. Câu đầu tiên không phải là hỏi cô đã tỉnh ngủ chưa mà là...
"Em đang hẹn hò đúng không?"
"..." Hạ Băng im lặng, biểu cảm gương mặt của cô lúc này cực kỳ khó coi. Vừa xác nhận hẹn hò tối qua, ấy thế mà hôm nay chị ấy đã hỏi cô câu đó. Cô không nói cho Lâm Oanh, chắc chắn Sở Hàn cũng không vì anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường ở một công ty bình thường, vậy ai là người đã nói cho chị ẩy?
Không đúng, tại sao chị ấy lại hỏi như thế? Có khi nào là đang kiểm tra cô không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-to-hoa-binh-yen/3568954/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.