Hai người cùng nhau ngắm pháo hoa, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, nhưng điểm chung là có cả niềm vui và nổi lo lắng. Vui vì bản thân có được người yêu, nhưng điều đáng lo ngại chính là công việc của cả hai.
Sở Hàn đã lỡ miệng nói bản thân là một công nhân viên chức bình thường, vì thể anh không dám tiết lộ sự nghiệp cá nhân và gia đình. Cô ấy không phải là tuýp người đua đòi vật chất, nếu như hay tin này có lẽ sẽ đá anh ngay lập tức mất. Bên cạnh đó, Hạ Băng đang từng bước một phát triển sự nghiệp của mình, để cho mọi người biết mối quan hệ giữa anh và cô chẳng khác nào chì chéo cô dựa hơi anh cả.
Về phần Hạ Băng, khi nãy do quá tập trung vào lời bói năm xưa mà cô quên béng quy định của chị Lâm Oanh.
Thôi chết chưa, nếu như chị ấy biết được mình và một nhân viên văn phòng đang hẹn hò thì sẽ nổi khùng lên, thậm chí còn moi sạch sành sanh thông tin của anh ấy nữa.
"Pháo hoa đẹp thật đấy!"
Hạ Băng lên tiếng xua đi bầu không khí ngượng nghịu này, nhưng đây cũng là lời thật lòng của cô. Cô chỉ biết đến pháo hoa thông qua tranh ảnh sách vở, chứ ở dưới quê làm gì có chuyện ngắm những thứ xa xỉ này. Hình như người ta bắn một đốm pháo, sau đó nó bung ra đúng không?
"Đúng là đẹp thật."
Pháo hoa kéo dài mười lăm phút, đến tận khi tàn thì mọi người mới trở về. Để tránh chen lấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-to-hoa-binh-yen/3568953/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.