Anh nghi hoặc hỏi: “Cậu có thể biến về thành mèo nữa không?”
Ngụ ý trong câu vừa rồi Dạ Ảnh Quân vẫn chưa hiểu lắm, cậu sừng sộ hỏi ngược lại: “Anh muốn vứt bỏ tôi sao? Chỉ mới đụng chạm một chút đã muốn đuổi người đi?”
“Không phải.” Chu Nam vội vàng giải thích “Nếu như ở trong hình hài của con người thì có rất nhiều điểm khác so với mèo, tôi chỉ muốn biết rõ một chút mới có thể giúp cậu.”
Áo choàng ngủ thường ngày Chu Nam mặc qua đầu gối, khoác lên người Dạ Ảnh Quân thì hoàn toàn phô bày đôi chân thẳng tắp đầy mê hoặc.
Cậu ngồi xuống bên cạnh, theo thói quen thường ngày mà dính sát lấy anh, giọng nói bình ổn chầm chậm phát ra: “Anh không cần phải lo những vấn đề đó.”
Trước khi chết cậu cũng là người, những giấy tờ liên quan đều có đủ, giấy khai sinh ngay cả giấy chứng tử cũng có rồi ấy chứ. Những năm này Dạ Ảnh Quân không quay về nhà, chẳng biết đã thành cái dạng gì rồi.
Dạ Ảnh Quân xoay người lấy đùi anh làm gối, vắt chéo chân bình thản hỏi: “Tôi biến thành người trông anh không ngạc nhiên gì cả.”
“Tôi có.” Thân người Chu Nam trở nên cứng nhắc, trái tim treo lơ lửng.
Cậu dùng đôi mắt mèo sắc lẹm của mình đánh giá một hồi, sau đó lên tiếng: “Tôi còn nghĩ vì loạt hành động xúc phạm kia nên anh mới như vậy, hóa ra vẫn ngạc nhiên à?”
Anh như cỗ máy bị hỏng đáp lời: “Đúng vậy.”
Dạ Ảnh Quân nắm lấy bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593802/chuong-5.html