Khóe mắt chưa khô đã phải tiếp nhận thứ khác, loại chuyện này Chu Nam lần đầu tiên được trải nghiệm. Anh đành phải chấp nhận cái người không mặc gì chạy đi chạy lại trong nhà mình chính là Tiểu Ảnh, con mèo lười mà anh nhặt được vào mấy năm trước.
Anh thở gấp, khó khăn gọi: “Tiểu Anh, ưm...”
Dạ Ảnh Quân ngốc đầu lập tức đáp: “Tôi đây!”
“Chuyện này, dừng ở đây thôi, nếu cậu còn như vậy tôi không nuôi nữa, không muốn nuôi nữa.”
Đôi mắt mèo hoảng loạn nhìn sang hướng khác, cậu đúng là con mèo không có tiền đồ. Mới bị chủ nhân hăm dọa mấy câu đã nhục chí, còn làm ăn gì được nữa.
Anh tiếp tục nói: “Tôi sẽ tìm người đến giúp cậu qua kỳ động dục.”
Cậu mở to mắt hoài nghi những gì bản thân mình vừa nghe, có lần anh đòi thiến dọa cậu sống dở chết dở, chuyện tìm mèo cái mỗi khi đến kỳ động dục cũng không hiếm lạ, cậu muốn mắng Chu Nam đến điên.
“Thôi khỏi, anh dùng tay giải quyết cho tôi là được rồi.” Cậu khó chịu đáp lời.
“Tôi chưa từng làm cho ai, không, không thể.”
Dạ Ảnh Quân hừ nhẹ sau đó lập ngồi lên người anh, bờ vai rộng mang đến cảm giác chắc chắn, eo thon tạo thành hình tam giác ngược, cơ bụng rõ ràng không quá phô trương, thứ to lớn được cậu nắm trong tay tuốt nhẹ, gương mặt không chút thay đổi.
“Không cho phép nhắm mắt.” Cậu sảng khoái nói.
Động tác nhịp nhàng lên xuống, nhìn khung cảnh trước mắt trong lòng dâng trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593801/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.