Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Diệp Phàm không kiên nhẫn xua tay. Ngài Điêu nheo mắt lại, tức giận bật cười “Ha!” Ông ta đứng dậy, bước sang một bên, nhặt một khẩu súng dưới đất lên. Ông ta ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, từ từ nâng họng súng lên. Hai mắt Đỗ Chính Bẵng bên cạnh bắt đầu tỏa sáng. Ngài Điêu sắp ra tay. Nhóc con này chết rồi! Nhưng giây tiếp theo. Ngài Điêu bất ngờ chĩa súng vào thái dương của chính mình. Đùng! Có tiếng súng nổ. Đỗ Chính Bằng hoàn toàn sửng sốt trước hành động chết tiệt này. Mẹ nói Một người ngầu như ngài Điều, cho dù có bị thằng, nhóc này khıêυ khí©h vài câu nhưng cũng không cần phải tức giận đến mức tự sát chứ? Nhưng mà, cảnh máu bản tung tóe tại chỗ đã không xuất hiện. Ngài Điêu kia đã dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu đạn. “Võ công trong thiên hạ đều là vô địch, ngoại trừ tốc đột" “Chàng trai trẻ, hôm nay tôi không muốn làm bẩn tay, cậu tự sát đi!” Động tác này cũng rất ra vẻ. Diệp Phàm sửng sốt một lát. Không ngờ còn có người điên hơn mình. Cách đây rất lâu, khi anh vừa đến nhà tù Minh Sơn, đã từng nghe nói đến một người đã một mình giế t chết ba tông sư. Tuy nhiên, vẫn bị anh bóp ch ết. Nhìn kẻ bán bộ tông sư ở trước mặt, Diệp Phàm có chút dở khóc dớ cười. “Hữ! Sắp chết rồi còn dám cười?" Ngài Điêu cau mày, sắc mặt trở nên u ám hơn. “Được rồi được rồi, ông đừng nói nữa, nói nữa sẽ khiến tôi cười chết mất” Diệp Phàm xua tay. “Nói đi, ông tên là gì? Đỡ cho một lúc nữa ông chết rồi lại hối hận vì không kịp nói ra tên” Lời này vừa nói ra, Đỗ Chính Bãng ở bên cạnh kinh ngạc mở to miệng, Thăng nhóc này thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao? Đó là ngài Điêu! Bán bộ tông sư! Thực lực kh ủng bố thế nào, anh ta đã từng tận mắt chứng kiến. Sáu tháng trước, anh ta và ngài Điêu cùng nhau ra nước ngoài, bị hàng trăm quân chính quy trang bị đạn thật tấn công, Kết quả là ngài Điêu đã một tay tiêu diệt toàn bộ! Vô cùng kh ủng bố. “Ha ha ha, nhóc con, lâu rồi chưa có ai dám tự. cao như vậy trước mặt tôi” ngài Điêu tức giận bật cười. “Vậy nói cho cậu biết cũng được, ông đây là bán bộ tông sư, Điêu Thủ Huyết Đồ!" Nói xong, khí tức trên người ông ta bỗng tăng vọt. Tạo ra một cơn gió lốc. Đồ đạc trong phòng bao đều bị cuốn thành một mớ hỗn độn. Đỗ Chính Bắng đã sớm trốn vào trong góc phòng, ôm lấy người em họ thân yêu của anh ta là tên tóc càng mà run rẩy. Dù đã tránh ở rất xa nhưng vẫn cảm thấy mặt mình đau nhức giống như bị đao cắt! Thậm chí còn xuất hiện từng vệt máu! Phải biết rằng, đây chỉ là chút sức mạnh sót lại của khí thế tạo thành trận lốc xoáy mà thôi Thật đáng sợi Lúc này, trên người Điêu Thủ Huyết Đồ tràn ngập. sát khí. Giống như ma thần! Ông ta đã quyết định. Tuyệt đối không thể để tên kiêu ngạo tự cao trước. mặt chết một cách thoải mái. Dám khıêυ khí©h ông đây,ông đây sẽ tra tấn cậu đến chết!. đam mỹ hài Nhưng Diệp Phàm ở tâm bão vẫn tỏ ra thờ ơ. Thậm chí ngay cả một góc quần áo của anh cũng không bị trận gió lốc này làm lay chuyển. “Bán bộ tông sư? Thì đã là cái quái gì “Còn Điêu Thủ Huyết Đồ? Nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành, ông có thể chết rồi." Nói xong, Diệp Phàm từ từ giơ tay lên. Cảnh tượng tiếp theo khiến Điêu Thủ Tuyết Đồ đột nhiên mở to hai mắt. Vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khó tin. Còn có... nỗi kinh hoàng tột cùng!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau