Trong phút chốc, hơn chục khẩu súng đen chĩa vào Diệp Phàm!
“Ha ha, Diệp Phàm, cho dù mày là người tu luyện thì sao?"
“Một chọi một giỏi như vậy có ích gì? Ở đây tao có hơn chục khẩu súng, dù sao cũng sẽ tiễn mày về chầu trời!"
Đỗ Chính Bằng điên cưồng cười lớn.
Nhìn thấy động đến súng, các cô gái tiếp khách đều sợ hãi, bất chấp tất cả bỏ chạy ra khỏi phong bao, trốn ở bên ngoài run rẩy.
Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như cũ, đối mặt mười mấy khẩu súng, anh đặt vỏ dưa hấu đã ăn xong xuống, cười lạnh.
“Chỉ như vậy à?”
Đỗ Chính Bằng nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hét lớn.
“Hừ! Chết đến nơi rồi còn giả vờ? Bản chết hẳn ta"
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ liền định bóp cò.
Đỗ Chính Bằng nở một nụ cười hung ác.
Nhóc con, mày chết chắc rồi!
Nhưng giây tiếp theo... Không có tiếng súng!
Rất quý dị.
Chẳng lẽ mắc kẹt tập thể?
“Chết tiệt, đám phế vật mày, không nghe mệnh lệnh của tao sao?”
Đỗ Chính Bắng tức giận quay lại mằng đám vệ sĩ.
Nhưng tất cả các vệ sĩ đều đang giơ súng lên, hai mắt mở to, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt đông cứng.
Ngay sau đó.
Tạch, tạch...
Bọn họ giống như những cái bánh chẻo đều gục. hết xuống đất, chết tươi!
Hóa ra ngay lúc bọn vệ sĩ chuẩn bị ra tay, Diệp. Phàm đã hơi giơ tay lên, bắ n ra mười cây kim bạc mỏng như sợi tóc, lấy đi mạng sống của bọn họ.
Chỉ là động tác quá nhanh, ngoại trừ ngài Điêu ra thì không có ai nhìn thấy động tác này của Diệp Phàm.
Trên thực tế, Diệp Phàm cũng không sợ những viên đạn đó.
Tay không tiếp đạn cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng không phải chưa từng làm. Chỉ là lần này anh muốn chủ động mà thôi Đổi một cách chơi khác cũng rất thú vị. “Sao có thể như vậy?”
Đỗ Chính Bãng không còn bình tĩnh được nữa, kinh hãi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Thậm chí anh ra tay như thế nào anh ta cũng không nhìn thấy.
Đây có còn là con người không?
Đúng là Diêm Vương sống đòi mạng!
“Đường chủ Đỗ, còn có thủ đoạn gì thì cứ việc sử dụng đi, nếu không mày lại nói tao không cho mày cơ hội.”
Diệp Phàm vẫn khoanh chân ngồi đó, trả lại câu này.
Sau đó, anh lại nhặt một miếng dưa hấu lên ăn.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh cũng không hề có chút áp lực tâm lý nào với mười mấy tên vệ sĩ đã chết kia.
Nếu đã muốn gϊếŧ tôi, vậy thì cũng nên có ý thức sẽ bị gϊếŧ ngược lại.
Rất công bãng.
“Ngài Điêu, cứu tôi, cứu tôi!"
Đỗ Chính Bằng nhìn ngài Điêu cầu cứu, hét lên. “Ngài Điêu, chỉ căn ngài giúp tôi gϊếŧ thằng nhóc này, chuyện hợp tác làm ăn của chúng ta không cần. chia năm năm nữa, tôi chỉ lấy một phần, một phần!”
Mặc dù được coi là một trong những ông trùm ngầm của Giang Thành nhưng anh ta chưa bao giờ. kề cái chết như vậy.
Hiện tại anh ta thực sự rất sợ hãi.
Diệp Phàm sớm đã đoán được Đỗ Chính Bắng sẽ cầu cứu, cho nên cũng không vội ra tay.
Thay vào đó, anh ngồi trên ghế, liếc nhìn ngài Điêu.
Anh cũng nhìn ra, ngài Điêu này không phải loại tốt lành gì!
Nhưng Diệp Phàm cũng có nguyên tắc của mình.
Ngài Điêu này từ đầu đến cuối không hề ra tay, anh không có lý do để gϊếŧ ông ta.
Bây giờ, còn phải xem ngài Điêu có tự cho anh lý do hay không.
“Ngài Điêu đây là sao? Ông định ra tay với tôi sao? Vậy thì tốt nhất ông nên chuẩn bị sẵn cho cái chết đi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]