Vở kịch quần nữ tranh phong trong truyền thuyết không diễn ra tại Lan Đình viện, nữ nhân trong hậu cung hoàn toàn không phải những kẻ ngu ngốc, tất cả mọi hành động hiển nhiên không phải thực hiện ở ngoài ánh sáng.
Sự sủng ái của Đế Vương vốn không phải là lâu dài, mà bọn họ vốn cũng hiểu đạo lý phong vũ thủy luân hoàn nên trên mặt vẫn có vài phần khách khí.
Tuy nhiên khi bản thân đứng đối diện với một thiếu nữ dung mạo kiêu kỳ cùng phục sức cao quý thì Thanh Hạ cũng không khỏi có chút sửng sốt, bởi vì ở hậu cung rất hiếm gặp được những thiếu nữ trẻ tuổi lại có vẻ cao sang như vậy.
“Nương nương, đây là Gia Vân công chúa, muội muội của Thái Tử điện hạ!” Hương Quất nhìn Thanh Hạ không nói một tiếng nào mà chỉ chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt nên nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Ai ngờ thiếu nữ vừa mới bước vào lại không có chút lễ nghi mạnh mẽ giơ lên cánh tay hướng đến mặt Hương Quất tát tới, vẻ mặt âm ngoan nói: “Nhiều lời, ai cần nô tỳ nhà ngươi nói ra danh hiệu của bổn cung?!”
Thanh Hạ khẽ nhướng đôi hàng chân mày tinh tế túm lấy cổ tay của Gia Vân công chúa, nhanh chóng mượn lực khuỷu tay đẩy nhẹ khiến nàng ta loạng choạng lui về sau vài bước.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi to gan!” Gia Vân công chúa vô cùng miễn cưỡng mới đứng vững thân hình, quay đầu lại giận dữ chỉ vào Thanh Hạ quát lớn: “Ngươi dám vô lễ với ta!”
Thanh Hạ nhàn nhạt liếc nhìn qua vị công chúa bướng bỉnh kiêu ngạo trước mắt rồi lăng lệ hừ lạnh một tiếng, không đặt ả vào trong mắt mà bình thản quay trở lại bên ghế ngồi xuống, giọng điệu băng hàn nói: “Công chúa từ nơi nào đến thì hãy nên về nơi đó đi thôi, ở chỗ ta e rằng nàng sẽ không tìm được một chút tiện nghi nào. Về sau khi làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ cẩn thận, đừng để người ta nói gió là mưa liền tin, rõ ràng làm dụng cụ không công cho người lợi dụng nhưng còn bị người sau lưng phỉ nhổ là đồ ngốc!”
“Ngươi!!!” Gia Vân công chúa sững sờ đến nỗi hai mắt trợn tròn, qua một lúc mới hoàn hồn song vẫn cao giọng như cũ “Ngươi nói cái gì?! Ai dám sau lưng nói xấu bản công chúa thì bản công chúa liền cắt lưỡi chúng!”
Thanh Hạ quay đầu nhìn vị thiếu nữ ngạo mạn kia mà trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bất nhẫn lắc đầu, trong lòng nghĩ lẽ nào Nam Sở là địa phương chuyên sản xuất đồ ngốc, Sở Ly nhìn kỹ thì không thấy có chỗ nào thông minh, còn nha đầu trước mắt này thì lại ngu xuẩn quá đáng, vì thế không thèm nói thêm câu nào mà chỉ nhẹ nhàng xoa bóp bả vai của mình rồi quay sang nói với Hương Quất ở bên cạnh: “Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!”
“Uây! Bản công chúa đang nói chuyện với ngươi!” Gia Vân công chúa nổi giận không còn lý trí đăm đăm xông tới toan hướng đến bả vai Thanh Hạ đẩy mạnh.
Thanh Hạ nhướng mày bình thản cười, một loại cảm xúc giác có tên là chán ghét bắt đầu dậy lên trong nội tâm.
Lúc này nếu như còn ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói, ắt hẳn những bạn bè quen thuộc của nàng đều biết là đây biểu hiện thường xuyên xuất hiện trước khi nàng chuẩn bị phát nộ, người thông minh sẽ nhanh chóng tìm chỗ an toàn tránh mặt.
Vậy mà vị công chúa kiêu căng ngạo mạn này lại dễ dàng quên mất người ta lúc nãy đã vô cùng dễ dàng đẩy ả sang một bên, vẫn không ngừng xông lên phía trước chanh chua quát lớn: “Ngươi cái ả đàn bà to gan kia, bản công chúa đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không?!”
Nhìn thấy cánh tay của Gia Vân sắp đẩy vào vai mình, một luồng hắc khí đột nhiên lộ ra giữa mi tâm của Thanh Hạ, nàng cao nhã ngẩng đầu, cánh tay như một con rắn nước nắm chặt cổ tay ả ta, động tác tiêu chuẩn quất ngã công chúa cao quý nhất Nam Sở lên trên mặt đất.
“A!!!”
“Công chúa!!!”
“Nương nương!!!”
Vô số thanh âm kinh hoảng đồng thời vang lên, Gia Vân bị quật lôi thôi lếch thếch nằm trên đất rất lâu còn chưa thể gượng dậy.
Thanh Hạ từ trên cao nhìn xuống vị công chúa ương nghạnh còn chưa hoàn toàn trưởng thành mà lạnh nhạt cười, từ từ cuối cuống đem tằm mắt đối diện với nàng ta, đạm nhiên nói: “Nếu phụ mẫu của ngươi đã không dạy dỗ ngươi thế nào là lễ nghi thì để ta đây đến dạy ngươi!”
Dứt lời Thanh Hạ liền quay đầu đem theo một đoàn cung nữ đi sau về hướng phòng tắm rộng lớn trong Lan Đình Viện, chỉ lưu lại Gia Vân công chúa ở phía sau trợn trừng mắt cùng không ít tuỳ tùng đi theo nàng ta đang luống cuống đỡ đem vị quý nhân này nâng dậy.
Nàng không có kiên nhẫn đi ứng phó với một thiếu nữ bướng bỉnh không hiểu được nỗi khổ của nhân gian, đồng thời cũng không cần phải chú ý đến âm mưu của bất kì kẻ nào.
Cái sự vinh hoa đạt được sủng hạnh của Sở Ly đối với nàng mà nói vốn không hề có một chút ý nghĩa, nàng nếu muốn rời khỏi nơi này thì vốn chẳng cần phí sức lực đã liền có thể ra đi, mà trước mắt còn lưu lại đây cũng chỉ là do trách nhiệm.
Mỗi người đều biết ở xã hội hiện đại chọn lựa đặc công điều kiện đầu tiên không phải là thân thủ trí tuệ hay gia thế thanh bạch, mà là tuyệt đối trung thành và có trách nhiệm kiên định.
Thanh Hạ không dám nói mình có cái gì là tuyệt đối trung thành, nhưng về phần trách nhiệm thì nàng tuyệt đối là một đặc công hợp cách.
Trước đó nàng cho rằng phụ thân của tiền kiếp Trang Điển Nho chỉ là một quan viên phong kiến vì vinh hoa phú quý mà buông bỏ tình thân, nhưng sau khi gặp rồi thì Thanh Hạ đối với vị lão nhân bị khắp toàn dân thiên hạ chửi mắng kia đã hoàn toàn cải biến quan niệm.
Người khác có lẽ sẽ không thể lý giải được nhưng một người đặc công hiểu rõ mấy ngàn năm lịch sử loài người như nàng thì khác, bản thân nàng vô cùng thấu hiểu sự tàn khốc của chiến tranh.
Cho nên dù không như Trang Điển Nho đánh giá cao Sở Ly, nhưng nàng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy ông vì mình mà mất đi tâm huyết và lý tưởng cả đời.
Nàng tối thiểu có hơn hàng trăm phương pháp để Trang Thanh Hạ rời khỏi đi phương này hay đột ngột “chết” một cách thần không biết quỷ không hay, thoát ra khỏi hoàng cung mà không dẫn đến bất kỳ sự hoài nghi của bất kì ai.
Nhưng mà tuyệt đối không phải vào thời điểm hiện tại! Tuyệt đối không phải là lúc Tề An Thái Tử vừa chảy thoát khỏi Nam Sở! Bởi vì, nàng không muốn liên lụy vị lão nhân kia!
Trang Thanh Hạ chân chính có thể hoàn toàn không hiểu Trang Điển Nho nhưng nàng lại hiểu, vì thế không thể nỡ lòng hủy đi tất cả ước nguyện của ông.
Tiếng nước không ngừng ồ ạt chảy bên tai, Thanh Hạ ra lệnh cho đám nữ hầu thối lui mới bước chân vào trong hồ nước thuận tiện kiểm tra cơ thể, vết thương bụng dưới tuy không sâu nhưng không thể đụng nước.
Hành động tối qua thật sự là do nàng đã khinh địch xem thường sức chiến đấu của chiến binh cổ đại, bản thân vốn dĩ cho rằng Sở Ly không dám dụng hình với Tề An, y ngoài nhận một đao do nàng gây ra thì thương thế cũng không nặng, đối phó từ năm đến bảy người liền không thành vấn đề, hiện tại nghĩ lại không khỏi cười tự giễu vì chính suy nghĩ này đã khiến nàng phải nhận một đao.
Nếu đánh nhau bằng đao kiếm thì nàng chỉ có khả năng ứng phó với hai cấm vệ, nhưng chỗ đáng sợ của đặc công chính là ngoài có thân thủ cao cường còn thiện về ẩn tàng, phục kích, theo dõi, dụng độc, dịch dung, ám sát, chỉ cần nắm được cơ hội thì sẽ có cách lật ngược tình thế.
May mắn that Thanh Hạ chính là một người như vậy, mà điểm lợi hơn nữa là toàn thiên hạ ngoại trừ Thái Tử Tề An thì không ai biết được nàng có khả năng này, Thanh Hạ cũng toàn tâm tin tưởng rằng y sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Đang miên man suy nghĩ lại nghe thấy từ chỗ cửa đi vào truyền tới thanh âm rất nhỏ, Thanh Hạ khẽ nhíu mày, ánh mắt rét lạnh xẹt qua một luồng hàn quanh thấu xương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]