Tiếc thay cho hắn nhanh như vậy đã nhận ra nghi điểm, chỉ thấy Thanh Hạ khoác trên người một bộ nội y màu trắng lười nhác dựa vào thành giường bạch ngọc lạnh nhạt trả lời: “Ngươi cưỡng bức ta, ta đánh ngất ngươi, mọi việc chỉ giản đơn như vậy!”
Sở Ly triệt để ngổn ngang vì hoàn toàn không nghĩ tới nàng thế nhưng lại thẳng thắn đến mức này, đang chuẩn bị phát tác thì lại một lần nữa nghe từ bên ngoài vọng vào giọng nói đầy cung kính: “Điện hạ...”
“Câm miệng!” Sở Ly phẫn nộ quát lớn dẫn đến nguyên đám người hầu kẻ hạ ngoài cửa kinh hồn bạc vía nhất tề quỳ lạy, hắn đảo đuôi mắt hẹp dài nhìn về phía Trang Thanh Hạ gườm lạnh, trầm giọng nói: “Món nợ này ta sẽ tính sau với nàng!” Dứt lời liền hậm hực quay đầu bước đi.
Không bao lâu sau các hành lang trong Lan Đình Viện đều được người thắp sáng, Thanh Hạ dựa vào cửa lớn đưa tay nhẹ chạm lên vết thương trên bụng, nhìn bầu trời phía đông bắt đầu sáng mờ mà trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác thê lương.
Nàng lúc này chỉ có thể hy vọng Tề An có thể thuận lợi trốn thoát khỏi Nam Sở, còn chuyện khác nàng thật sự không quản nổi.
Đêm nay chủ định là một đêm khiến rất nhiều người không thể ngủ được, nhưng không hiểu sao Thanh Hạ vừa nằm lên giường một lúc thì đã ngủ say.
Khi thức tỉnh thu được vào trong tầm mắt chính là khung trời đứng bóng trên cao cùng khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Hương Quất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-ta-den-tu-cuc-tinh-bao-quan-tinh-so-9/3186397/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.