Tống Tụng không ngờ tới biện pháp như vậy Kỷ Doanh cũng có thể nghĩ ra được. Y tự nhiên cũng hi vọng Lệ Tiêu có thể thời khắc bảo trì tỉnh táo, mà luôn cảm thấy...
"Cách này của Kỷ tiên sinh, có phải là có chút..." Y uyển chuyển nói: "Quá mức thần côn?"(*)
(mượn cớ quỷ thần lừa đảo)
"Vương phi có điều không biết, bệnh này của Vương gia trên bản chất chính là tinh thần xuất hiện vấn đề, nếu là vấn đề tinh thần, vậy dĩ nhiên là phải làm thuốc từ phương diện tinh thần... Tuy nói không biết có thể được hay không, mà thử xem chẳng phải sẽ biết?"
Chỉ cần là vì tốt cho Lệ Tiêu, Tống Tụng đương nhiên là việc nghĩa chẳng từ. Kĩ thuật vẽ của Kỷ Doanh cũng coi như không tệ, mặc dù Tống Tụng xem ra còn kém Lệ Tiêu chút, nhưng dù sao Lệ Tiêu đối với y mà nói là không so sánh được, thôi quên đi.
Lúc xế chiều, Cầm phu nhân từ sau đại hôn vẫn không thấy mặt bỗng nhiên tìm tới. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhìn qua không son phấn, cung kính hành lễ với Tống Tụng, "Điện hạ đã hòa ly với ta, ta tới để bái biệt Vương phi."
Tống Tụng nói: "Đi đường cẩn thận."
Cầm phu nhân cười cười, nói: "Vương phi cũng vậy, nhất định bảo trọng."
Nàng quay người rời đi, Tống Tụng cũng không đưa tiễn.
Ngày hôm đó Lệ Tiêu về, treo nụ cười trên môi, nhìn qua tâm tình rất tốt. Tống Tụng tiến lên giúp hắn cởi áo ra, hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui?"
"Tụng nhi nhìn ra?"
"Nhìn ra ngươi đang vui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hon-hang-ngay/786426/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.