Tuyên Giản ngồi trên bàn đá dưới gốc cây, ánh mắt vô hồn đổ hai viên thuốc vào miệng, vừa nuốt xuống hắn liền ho lên sặc sụa, nước mắt chảy cả ra ngoài, hắn cố ép cảm giác khó chịu lại nhưng thân thể vẫn không kìm được có chút run lên.
Không biết Tiết Duân đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, thấy hắn mãi chẳng cầm chắc nổi tách trà, gã khó chịu bước đến rót nước ra chén rồi đưa đến trước mặt hắn nói:
"Bệ hạ không khoẻ?"
Sắc mặt Tuyên Giản thật sự rất nhợt nhạt, da của hắn vốn dĩ đã trắng nay càng trắng hơn, cứ như một bông tuyết trong suốt có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Tuyên Giản nhấp một ngụm trà nói: "Vẫn tốt."
Tiết Duân lại nói: "Bên dưới có người hầu hạ, bệ hạ cần gì thì sai người làm."
Đến giờ Tuyên Giản mới ngẩng đầu lên nhìn Tiết Duân, ánh mắt chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới.
So với lần trước gặp Tiết Duân đã oai phong hơn rất nhiều, một thân áo bào đen, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy hình rồng thêu dưới vạt áo, đầu đội kim quan vàng, bên hông treo một chiếc ngọc bội.
Đây đều là đồ được chế tác đặt biệt chỉ có vua và hoàng thân quốc thích mới có thể dùng.
Sống trong hoàng cung bao nhiêu năm Tuyên Giản liếc mắt một cái đã nhận ra, còn cái gì mà không hiểu, đột nhiên hắn cong môi lên nhìn Tiết Duân cười mỉa mai:
"Tiết Duân, ngươi xem trẫm... à không, ngươi xem ta mù hay điếc vậy? Chẳng lẽ ngươi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-mot-long-muon-chet-lai-bi-ep-song-lai/2720916/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.