Thiết Tác ôm nàng phi qua rừng trúc, vài lần lên xuống, nhảy qua một mái nhà cao trở lại sân.
Nhấc mũi giày lên đẩy nhẹ một cái, cửa gỗ liền mở ra, chỉ thấy trong phòng xa hoa, các gia cụ linh lung đều được phủ vải thêu thượng hạng, còn có thảm mềm mại cao sang. Bọc vải đựng quần áo mà nàng từ trong nhà mang đi đang ở trên bàn ngọc phòng khách.
Thẳng đến lúc vào phòng, vòng ôm ở bên hông nàng gần như kìm sắt nắm giữ mới buông ra.
Hai chân vừa rơi xuống đất, mặt Mãn Ý đỏ bừng, vội vàng lảo đảo lui về phía sau, chạm đến bàn ngọc, lại lần nữa kéo khoảng cách hai người rất xa.
Nàng rất cảm ơn Thiết Tác, mỗi lần khi gặp nạn, hắn luôn ra tay cứu giúp, làm cho nàng không đến mức ngã bị thương hoặc là ngã vỡ đầu.
Nhưng mà — , này thật sự rất ngượng! Hắn luôn quên nam nữ thụ thụ bất thân, nhiều lần ôm chặt nàng vào trong ngực, làm hại nàng giống như là uống rượu vậy, mặt rất hồng, tim đập loạn.
Có mấy lần, nàng đều muốn cố lấy dũng khí, mời hắn nhẹ tay, đừng ôm chặt như vậy. Nhưng mà vừa mới mở miệng, lại nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo kia của hắn, lại không nói ra nổi, tất cả đều tự động nuốt trở vào.
Mắt to lặng lẽ nâng lên, xuyên thấu qua lông mi thật dài, lén nhìn nam nhân như đá đứng vững này, nhớ tới tiếng quát khẽ trầm vừa nãy của hắn.
Thì ra hắn có thể nói.
Thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-man-y/1969634/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.